Print

Que củi yêu thương - Anh Chi

Published Date
Written by Võ Quê
Hits: 4402

Em tôi lúc này mới bước lên, cầm một que củi mảnh khảnh và yếu ớt như thể chỉ cần chạm nhẹ cái que củi vào mông tôi thì que củi ấy có thể gãy ngay làm hai, làm ba.

 

n784334458_9126

 

Ngày bé, khi tôi ở cái tuổi có thể trông em, giữ nhà thì hai anh em tôi được nhốt trong nhà, cửa chính khóa ngoài, cửa bếp chốt trong để khi có sự cố nào đó chúng tôi sẽ chạy ra ngoài được.

Lời dặn dò của ba mẹ trước lúc đi làm cho tôi sẽ là: "Ở nhà đọc sách, học bài, chơi với em", cho em tôi sẽ là: "Ở nhà phải nghe lời anh", và cho cả hai anh em sẽ là: "Nếu có người hỏi thăm thì chỉ được nhìn mặt, trả lời qua cửa sổ đã được mở. Còn như có chuyện gì cần phải chạy ra ngoài thì mới mở cửa bếp để chạy ra ngoài".

Dạ dạ, vâng vâng nhưng trong bụng chỉ chờ ba mẹ đi làm thì sẽ tót ra sân, tụ tập cùng tụi con nít trong xóm. Để ngăn bạn bè vô nhà nghịch ngợm và giả bộ như nhà đã đóng kín cửa thì chỉ cần một viên gạch nhỏ nhét ngay bệ cửa. Gần đến giờ ba mẹ đi làm về thì lấy viên gạch ra, chui vào nhà, bày sách bày vở, vờ như vẫn đang học bài.

Một buổi chiều, ở sân vận động của xóm, nằm khá gần nhà, có một trận đá banh. Nghe lời tụi bạn trong xóm rủ rê, tôi dắt em đi xem, dĩ nhiên sau khi đã dùng chiêu nhét gạch vào cửa bếp.

Cuộc đời có nhiều bất ngờ như bóng đá, không tài nào dự đoán được. Khi anh em tôi dắt tay nhau về nhà, thì mẹ hôm đó chẳng hiểu sao đi làm về sớm và đã ở nhà. Dĩ nhiên, tôi sẽ đối mặt với án phạt vì tội bỏ nhà, dắt em đi chơi.

Mẹ bảo: "D. (cho tôi giấu tên nhé) leo lên giường nằm sấp xuống. K. (là em tôi) xuống bếp lấy cho mẹ cây roi".

Tôi biết lỗi nên leo lên giường nằm đợi bị phạt. Nhưng hai mẹ con chờ một lúc lâu vẫn không thấy thằng em tôi cầm cây roi lên. Mẹ tôi hỏi lớn: "K., sao lâu vậy?". Em tôi lúc này mới bước lên, cầm một que củi mảnh khảnh và yếu ớt như thể chỉ cần chạm nhẹ cái que củi vào mông tôi thì que củi ấy có thể gãy ngay làm hai, làm ba. Em tôi năn nỉ mẹ: "Mẹ, mẹ đánh anh D. nhẹ thôi nghe mẹ". Mẹ tôi phì cười vì thấy que củi ấy và nhất là khi nghe em tôi nói vậy...

Tôi không nhớ sau đó tôi có bị mẹ đánh đòn không, hay nhờ câu nói ấy của em tôi mà tôi được tha bổng. Vì câu chuyện này, tôi đến giờ nhớ được, viết lại được nhờ một lần nghe mẹ tôi kể lại. Mẹ cũng không nhớ hôm đó mẹ có đánh tôi roi nào hay không vì tuổi thơ nghịch ngợm của tôi, chắc chắn số lần mẹ phải phạt đòn tôi nhiều hơn cả số đầu ngón tay, ngón chân cộng lại.

Giờ đây, em tôi đã gần 30 tuổi, mới lấy vợ. Còn tôi đã hơn 30 tuổi mà vợ vẫn chưa chịu lấy tôi. Tôi không giữ được que củi mảnh khảnh kia, nhưng câu chuyện đầy tình yêu thương của em tôi, của mẹ tôi sẽ mãi là một kỷ niệm không thể xóa nhòa.

 

A.C

 

Nguồn: http://teen.tuoitre.vn/Index.aspx?ArticleID=370556&ChannelID=560