Print

CHUYỆN CỦA TÔI - Trần Thanh Ngọc

Published Date
Written by Võ Quê
Hits: 4810

Giới thiệu trang viết Trần Thanh Ngọc, học sinh lớp 5c trường Trần Quôc Toản, Phong Điền.


IMG_3902

Trần Thanh Ngọc (bên phải)

 

 

Tôi vốn là một chai rượu thượng hạng, cuộc đời tôi kỳ thú nhưng đầy cảm xúc, sau đây là câu chuyên của tôi.

Sống trong cửa hàng rượu sang trọng với các chai rượu khác, tôi kiêu sa,tự hào lắm! Vì trong cửa hàng này tôi là người nổi bật nhất: Tôi có thân hình gọn thon, bóng loáng, trên mình tôi chạm khắc rất tinh tế. Dọc theo vai tôi là một dải ruy-băng màu đỏ óng ánh dòng chữ màu vàng kim: “ Rượu hạng nhất ”. Đứng bên trong mặt kính, tôi thấy các bạn của tôi lần lượt chia tay tôi, rời xa cửa hàng.

Lòng tôi bừng lên một ước nguyện: Ước gì mình được đi với cái thứ gọi là “con người” đó. Rồi ngày ấy đã đến. Hôm nọ, một người đàn ông cao to mang bộ áo quần sang trọng với mái tóc xoăn màu bạc kim. Tôi thấy ở thắt lưng ông ta một cọc tiền dày có lẽ bằng cả quyển từ điển. Ông ta chẳng thèm nhìn người bán hàng, chỉ thắng vào tôi và nói: “Tôi muốn nó”. Rồi ông ta quăng hết xấp tiền trước mặt người bán hàng. Ông ta vớ lấy tôi và quay đi, sau đó mở lấy nắp của tôi và vứt nó ra con đường đầy xe cộ. Ông ta bắt đầu nốc thứ dung dịch tuyệt hảo trong người tôi .Uống được một nửa, ông ta vừa đi vừa hát những bài ca man rợ, quay cuồng làm tôi choáng váng. Ông ta lảo đảo bước lên tầng cao nhất của một toà nhà sang trọng. Lên đến lan can của sân thượng, ông ta ngồi xuống, nút nút tôi một cách thèm thuồng. Vừa lúc ấy thứ dung dịch trong người tôi cạn sạch, ông ta bước lên và ném tôi xuống vỉa hè. Vĩnh biệt!-Giọng nói kèm theo tiếng cười khà khà của ông ta. Tôi thấy mọi thứ quanh mình bị đảo ngược,nhoà đi…

Rồi tôi chạm phải thứ gì đó cưng cứng,à gạch lát vỉa hè, chả là tôi đã chạm đất. Vừa lúc đó,một người đàn bà đi ngang qua, bà ta nhìn tôi bằng ánh mắt khinh bỉ,đá phăn g tôi đi và quát: “Đồ cái chai sứt mẻ vô tích sự”. Tôi chợt nhận ra rằng một nửa thân mình tôi đã văng xa ở phía bên kia vỉa hè. Thôi rồi! Thế là hết,người thu dọn vệ sinh sẽ vứt tôi vào thùng rác mang đi tái chế. Thế là đi tong. Ôi,sao mình lại ao ước được mang đi nhỉ! - Tôi tự nguyền rủa mình. Rồi một quý bà xinh đẹp dừng lại, tay bà xách một chiếc lồng chim xinh xắn. Bà ngồi xuống và xem xét tôi một cách tỉ mỉ. Chợt một nụ cười hiện lên trên môi bà, bà nói:  “Cái chai được chạm khắc tinh xảo làm sao. Mình sẽ dùng nó làm chén chứa đồ ăn thức uống cho chú chim nhỏ của mình. Lòng tôi tràn trề hy vọng, quý bà nhặt tôi lên và đặt vào chiếc túi xách da trơn mịn. Tôi hồi hộp… Người ta khoét ở mình tôi một lỗ nhỏ, luồn sợi dây thép vào đó rồi buộc vào thành lồng. Hằng ngày, tôi được đánh thức bằng tiếng chim hót trong vắt. Mọi người nhìn tôi bằng ánh mắt thích thú, tò mò.Tôi ứa nước mắt vì hạnh phúc. Tôi hận chính tôi và những người sử dụng tôi. Hận chính tôi vì trước kia tôi là một thứ làm người ta nghiện ngập ,si mê và cái dung dịch ngon nhưng độc hại trong tôi. Hận những người sử dụng tôi vì họ si mê dùng một lần rồi hình thành thói quen, dùng xong thì vứt tôi đi một cách thô bạo, tàn nhẫn, không mảy may nghĩ đến tâm trạng của những chai rượu chúng tôi. Và tôi khuyên các bạn đừng sa lầy như những kẻ ngốc nghếch đã trở nên điên rồ vì tôi nhé!

 

T.T.N