Print

TRANG VIẾT MỘNG CẨM - CLB Sao Khuê

Published Date
Written by Võ Quê
Hits: 4361
Giới thiệu trang viết Mộng Cẩm, thành viên CLB Sao Khuê.

 
IMG_2693.jpg

 TRANG VIẾT  MỘNG CẨM

 

 

Mình khác mẹ mình rất rất nhiều :">

 

 

Ba đi làm lúc 6h mẹ dậy trước đó nửa tiếng làm đồ ăn cho ba, còn mình thì dậy sau đó nửa tiếng bình phương, hichic


Sáng nào mẹ cũng phải luyện thanh một cách bị ép buộc bởi phải kêu mình dậy còn mình thì luyện thanh theo sở thích suốt ngày bằng cách hát inh ỏi lúc nấu ăn, lúc làm việc nhà và cả lúc đi tắm :D


Sau hai hôm cúp điện luân phiên mẹ đã nhớ ngày nào cúp buổi chiều để nấu cơm trước còn mình thì đến h nấu cơm tối lại quýnh cả lên!!!


Uống nước xong mẹ luôn vặn nắp chai thật chặt còn mình thì vặn theo kiểu để họ biết cái chai này vẫn còn cái nắp, dị ơ rứa :">


Những ngày chuột tung hoành, nửa đêm nghe tiếng chuột sập bẫy mẹ dậy đi làm thịt nó để trừa đất cho con khác chui vô còn mình thì trùm chăn lại, ngụy biện bằng cách mình yêu những con chuột nhỏ bé,  không nỡ giết nó (mà mình không nỡ thiệt chơ bộ ;))


Mẹ nấu cơm cả mấy chục năm nay nhiều lắm chỉ quên một bữa không bật nồi còn mình nhớ không sai thì mình cho nhà mình ngồi nhìn thức ăn chờ cơm khoảng... 4 lần rồi,hic... I em dịịiiiiiiii


Thiệt chơ còn nhiều mà thôi càng viết càng dị thôi không khai nữa, ông bà vẫn dạy ai đời vạch áo cho người xem lưng,  xem nửa lưng được rồi :))


Mình khác mẹ mình rứa đó,  nhiều lúc mẹ giận mình hơn chi nhưng rồi mình vẫn yên tâm rồi mẹ sẽ hết giận,l uôn tự tin rằng có lúc mẹ ghét mình nhưng rồi sẽ thương lại thôi, thấy thật an toàn :)


Nhưng h lớn rồi thấy sợ sợ, thấy bạn bè dù thân thiết mà giận nhau rồi là khó lành lại như xưa, người tình yêu đến thế mà có chuyện lại xem nhau như không quen biết,có lúc căm thù nhau... chẳng có thứ tình cảm nào bền vững và"an toàn" như tình cảm mẹ giành cho mình... 19 tuổi rồi,lỡ mai này không ở với mẹ nữa dù có cố gắng hoàn thiện mình đến đâu nhưng để người ta ghét một lần là lại giống như tờ giấy trắng bị dính một giọt mực, có ai yêu thương mình mãi thế được không?


Mà thôi, biết răng được, chuyện đó còn lâu ha,h mình có mẹ thương mình dài dài lâu lâu rứa là đc roài =))

 
Đời vẫn đẹp chán,lo chi mệt,:)) à here_my MOM

 

 

 

RA ĐI VÀ ĐỂ LẠI

 

Tôi đã từng đọc được đâu đó từ lâu rất lâu rồi một câu nói rằng" hãy sống như ngày mai bạn sẽ chết".Còn nhớ lúc đó ,tôi lờ mờ hiểu ý nghĩa của câu nói ấy là hãy sống sao để ngày mai dù có nằm xuống bạn cũng sẽ không thấy hối tiếc.Tức là tôi phải sống sao cho không sống hoài sống phí,không để một phút giây nào qua đi rồi quên lãng,không để đến ngày mai việc gì có thể làm ngày hôm nay..v.v..và nhiều nhiều nữa.Hiểu là hiểu như thế nhưng bạn nghĩ tôi đã làm những gì?tôi chẳng làm gì cả.Bởi tôi không thích những câu triết lí,nó lúc nào cũng lí tưởng hóa cuộc sống mà chúng ta thì đâu dễ dàng gì làm theo những khuôn mẫu đó,mà hơn nữa,cuộc sống của tôi vẫn còn yên bình lắm.Thế nên tôi tưởng mình đã quên câu nói ấy cũng từ lâu lắm rồi.Vậy nhưng,nó lại dội vào miền suy nghĩ của tôi ngay chính giây phút tôi nghe tin về cái chất của một người bạn cùng tuổi vói mình_môyj sự ra đi đôyj ngột không hề có dự cảm của một học sinh khi chưa kịp đón mùa xuân thứ 18 của cuộc đời...Biết đâu bạn còn nợ cuộc đời một ước mơ chưa kịp bắt tay thực hiện,nợ mẹ cha một lời hứa chưa tròn,nợ đúa bạn thân một cái ôm xin lỗi,nợ thầy cô một con điểm chưa đầy...Bạn để lại gì cho cuộc đời này?có chăng đó là những dòng lệ bất tuyệt trên má gầy người mẹ chưa được ôm con lần cuối,chưa dược dặn dò con một lời trước khi con xa rời vòng tay,lòng xót xa đau...Hiện thực phũ phàng ấy hiện hữu trước mặt tôi,lởn vởn trong tâm trí tôi.Đó đâu còn là điều không thể xảy ra?!tôi không bi quan nhưng tôi suy nghĩ nhiều.câu hỏi đặt ra đầu tiên trong đầu tôi là nếu bây giờ tôi chết tôi có gì để hối hận không???..Có chứ,có rất nhiều,bởi bao nhiêu hoài bão,bao nhiêu dự định tốt đẹp của tôi đều nằm ở thì tương lai.Từ việc mua một món quà để xin lỗi đúa em đến việc bắt đầu học hành nghiêm chỉnh theo lời hứa với cha mẹ tôi đều để đến ngày mai,và tôi cũng không biết ngày mai đó của tôi sắp tới chưa nữa,tôi cứ nghĩ mình còn rất nhiều thời gian để có thể làm tất cả mọi việc.Mà đâu chỉ mình tôi bàng hoàng,bạn bè tôi còn sững sờ hơn"tao thương nó một mà thương ba mẹ nó mười...tại sao một đúa trời đánh như tao bây giưof vẫn còn ngồi đây..?"

Có bao giò suy nghĩ ấy len lỏi trong đầu bạn ?Cũng đúng thôi,chúng ta đều là những đứa "trời đánh" cả.Bởi chúng ta vẫn còn những lúc làm trái lời cha mẹ,cãi cọ với cha mẹ.Thậm chí,dù chúng ta biết nói,chúng ta có ngôn ngữ của mình nhưng lại chưa bao giờ dám dũng cảm cho một lời xin lỗi.Chúng ta vẫn nợ,nợ nhiều lắm.mà biết đâu..ngày mai ánh dương sẽ không còn..?

Cảm ơn đời mỗi sớm mai thức giấc

 

NÉT DUYÊN NGẦM

 

Bím hồng, áo trắng lắc lư

Nhìn em sao thấy vô tư lạ thường

Nhảy dây! Áo thế? Chẳng nhường

Vướng em buộc lại hết đường tung bay

 

Sân trường cây lá lung lay

Thấy em thơ thẩn dang tay dịu dàng

Trong sâu biêng biếc mơ màng 

Nét duyên ẩn hiện ngỡ ngàng nhận ra

 

Trống trường bỗng điểm ngân nga

Hồn mơ tỉnh giấc xua xa lặng thầm

Ô hay ai đó nhớ nhầm

Nét duyên đôi chút vẫn ngầm theo em

 

Huế, 5. 4. 2008 

 

untitled

 

Anh Thư & Mộng Cẩm

 

CHƯA QUEN MÀ…

 

Chưa quen!
Mà sao yêu đến thế?
Bạt ngàn dương, biển cả, làng quê
Yêu tha thiết cái dáng người bé nhỏ
Chín bảy xuân rồi vẫn cặm cụi với yêu thương
Từng ngón tay còm
Xỏ những đường kim
Chín bảy xuân qua
Người phụ nữ làng chài bó tuổi đời trong biển rộng
Gửi ước mơ
Đến những khung trời rộng
Mộc mạc gửi trao trong điệu lý riêng mình
Lý rằng lý hò ơ...
Em thương anh bên cồn cát nhỏ
Để em về đan mảnh lưới giăng
Lưới giăng, cá gọi anh tay kéo
Cá đem về hơi thở biển khơi
Yêu biển thiết tha
Yêu biển của riêng mình
Chỉ mong sao:
Làng chài thoát cảnh nghèo cơ cực
Mỏi mong từng ngày mà bữa đói bữa no
Biển giữ dùm vẻ hiền hòa êm mượt
Đừng nổi sóng to, gió nặng giết thuyền chài
Chưa quen!
Mà sao thương thế?
Những con người
Bó tuổi đời trong bạt ngàn dương
biển cả
             làng quê
 



Mẹ quê
Bài viết được đăng lúc 3:59:32 PM, 05.01.2009

TRƯƠNG THỊ MỘNG CẨM

Chiếu sáng suốt ngày mặt trời mỏi
Âm thầm xuống núi chẳng buồn than,
Nghiêng nghiêng hàng cây vài sợi nắng
Phảng phất theo chân bước mẹ về.

Suốt buổi bươn đồng con trâu mỏi
Uể oải nằm đó chẳng buồn ăn
Nghiêng nghiêng đầu gối đống rơm nhỏ,
Mệt mỏi đàn gà cũng ngủ say.

Làm việc suốt ngày mẹ cũng mỏi
Mà sao con chẳng thấy mẹ ngơi?
Mẹ chăm nhà cửa lo cơm nước
Lùa vội bát cơm chẳng biết mùi.

Mặt trời cũng vội không còn nắng
Chong đèn trước cửa mẹ ngồi may,
Nghiêng nghiêng ngọn gió buồn mệt mỏi
Thổi vào lay lắt ngọn đèn khuya...

Sáng vừa tỉnh giấc con đã thấy
Nhà yên cửa lặng mẹ ra đồng,
Giục trâu cày sớm chiều còn hãy
Xong áo cho con mai đến trường.

Mặt trời thức dậy lòng khoan khoái,
Phần chú trâu già cũng thấy vui,
Đàn gà cục tác chào ngày mới,
Mẹ vẫn say làm đón nắng mai.

(nguồn: TCSH số 212 - 10 - 2006)

 

IMG_1529

 

Mộng Cẩm và Trần Ngọc Lệ Hà dự lễ sinh nhật 30 năm CLB Sao Khuê (1979-2009)

tại Nhà Thiếu nhi Huế tối 8. 8. 2009.

Photo by Le Si Du.