Joomla 1.7 NivoSlider developed by NewJoomlaTemplates in collaboration with best web hosting reviews and ratings.
Print

Trang văn PHAN THỊ ANH THƯ

 

IMG_1891

 

Bằng lăng tím

Mờ sáng, tiếng chuông khánh trở mình ngân nga, chìm vào hư không rồi khẽ khàng nâng từng đôi cánh bạc trên vầng trăng sáng thế gian. Vòm trời tung từng chuỗi nắng lất phất như mưa bụi, còn gió mang theo những khúc sáo vi vu. Đó là những lúc trời quan mây tạnh như buổi sớm nay.

Trong chùa, bằng lăng nở tím rất ngát giữa nắng hạ và mưa thu. Dưới bóng râm lối cửa lên chánh điện, một vị sư già dõi mắt trông bầy chim sẻ tíu tít gọi bầy trên cành cao. Đã nhiều năm nay, sư ẩn mình ở một miền đất nghèo, nhiều ân nghĩa và lắm thăng trầm.

Chỉ thế thôi cũng đã khiến con người tự bằng lòng trước hạnh phúc đời thường. Gió nhẹ xôn xao vô tình cuốn rơi những chùm hoa nở muộn khiến đôi mắt sâu ấy như chợt thẫn thờ.

... Có tiếng bước chân người làm bầy chim ăn thóc vãi sợ hãi tung cánh bay.

- Diệu đấy à?

- Bạch thầy...

Chàng thanh niên lấy tay vén vội chiếc khăn rằn rũ xuống khuôn mặt đầy đặn, sẫm màu của đất và bụi cát.

- Bằng lăng nở đẹp quá!

Sự cụ cầm tách trà ướp mới pha đưa cho Diệu, rồi hiền từ bảo:

- Mấy năm nay, cứ vào cuối hạ cây lại ra hoa ngào ngạt. Đã hơn chục năm mà chẳng bao giờ sai hẹn.

- Bạch thầy! Chẳng phải cụ cũng chuyển về chùa Trấn Vũ chừng ấy năm rồi sao? Thời gian nào mà nhanh quá!

Diệu buồn bã như nuối tiếc cái ngày trai trẻ khi đám thanh niên làng còn dẻo sức đào mương, trồng lúa luôn hiện rõ mồm một như vừa mới hôm qua đây.

- Thưa, chẳng hay ngày trước Bạch thầy trụ trì chùa nào?

- Thuở ấy, chiến tranh loạn lạc, mấy ngôi chùa ở thành phố đều bị tàn phá cả. Nơi ta trú ngụ là Quang Tự, một ngôi chùa lớn thời ấy.

Sau thống nhất, ta thỉnh sư phụ trở về quê nhà dựng chùa, có tổ tông bằng hữu cho bớt nhớ, bớt thương. Ngày lên đường rời thành phố, chẳng có gì mang về chốn cũ làm kỷ niệm, ta đành xin nhà chùa mấy gốc bằng lăng dưới sân đình mang về trồng đến giờ.

- Con vẫn thắc mắc, sao sư trồng duy nhất một loài cây ấy chứ không phải là bưởi hay sứ trắng?

Câu hỏi ấy cứ xoáy chặt lấy tâm can người sư già từng trải.

Ánh mắt cụ nhòa đi dưới bóng bằng lăng tím, cay cay nơi sống mũi. Một người phải chăng đều ẩn trong lòng mình những khoảng trống vắng riêng tư, chẳng thể cất nên lời. Hơn ai hết, Diệu biết rõ điều đó và thấu hiểu rất cặn kẽ, và chính sự im lặng của nhà sư lúc nào cũng mở đầu cho một câu chuyện dài.

Không biết từ bao giờ, Diệu đã cảm thấy sự gắn bó chẳng chia rời giữa cây và người là một sự tích kỳ diệu. Phải chăng người vẫn chưa trả hết nghĩa cho cây nên mỗi lần nhắc về chuyện cũ người vẫn im lặng không nói hay cây lúc nào cũng mang nặng những ân tình của người, nên cứ về đầu thu chớm, cây lại nở hoa bát ngát dưới chân người. Cuộc đời vốn luôn song hành với nhiều kỷ niệm xưa cũ và tuổi trẻ của nhà vẫn không thể nào thoát khỏi quy luật tự nhiên ấy.

 Thầy chăm chú nhìn từng cánh hoa rơi như thể trên đó đã hằn sâu thành ký ức rồi cất tiếng thì thào:

- Cách đây hơn ba mười năm về trước, thuở ấy gia cảnh ngày càng sa sút. Bố mẹ lại chẳng may mất sớm, hai anh em ta phải làm lụng cùng quẫn mà vẫn không đủ ăn. Mùa khô đến, cả làng Hạ mất trắng hoa lợi, thanh niên bỏ quê lên thành phố kiếm sống. trước cái đói đang giày xéo từng ngày và tình yêu quê hương gắn bó mặn nồng, chỉ được chọn một mà thôi. Cuối cùng, ta đành gửi em gái chốn quê rồi theo trai làng lên tỉnh bươn chải với lời hẹn sau ba năm sẽ trở về. Cuộc sống mới cùng sự tráng lệ, phong nhã và cảnh vật lộn kiếm sống ở phố thị đã khiến lời hứa năm xưa cũng dần mờ nhạt theo dĩ vãng.

Hai năm nữa lại mau chóng qua đi hối hả. Thời gian như khiến con người quên mất chính mình và xóa đi tất cả những hồi ký về một làng quê nghèo và đứa em gái ven đô đang ngóng trông mòn mỏi. Rồi một ngày, ở quê báo tin lũ lớn đã cuốn sạch tất cả, chẳng còn ai sống sót. Ngày trở về của đứa con xa lòng đất mẹ nào ngờ chỉ mở ra trước mắt cảnh đau thương. Vẫn ngôi nhà cũ, mảnh đất xưa nhưng tất cả đều đổ nát và khuất bóng người. Từ ngày đó, cuộc đời vẫn không thôi dành cho ta những cái tát đau điếng và tủi nhục bởi hồn người đã vẫn đục tội lỗi ở trần thế và nỗ đau xé lòng không thôi.

Sư già lại đăm chiêu nhìn ra phía vườn như cố giấu đi nỗi đau đang lấn chiếm dữ dội nơi cõi lòng. Gió vẫn không ngừng thổi và hoa vẫn thi nhau rụng tím trời. Tâm sự ấy như đang gieo vào lòng Diệu sự thổn thức nghẹn ngào.

- Bạch thầy, lẽ nào Người đã đánh mất tất cả.

- Phải, chính sự thay đổi khôn lường của lòng người đã đưa ta đến bước đường cùng. Ngày trở lại thành phố cũng chính là lúc bắt đầu cho một nghịch cảnh mới. Cả hiệu buôn và sạp vải đều bị dân lánh nạn đến cướp phá.

Đó cũng là kết quả của cách đối nhân xử thế ở đời đấy Diệu à! Và khi đó chẳng còn gì có thế níu kéo con người trên cõi trần này nữa, vậy nên ta phải tìm đến cửa chùa phổ độ chúng sinh. Vài năm sau ngày chiến tranh, cây cối trong vườn đều ngã gục hết cả, chỉ có bằng lăng vẫn nở hoa tím như mọi năm chẳng sai hẹn. Loài hoa ấy như nhắc ta nhớ về bước đường lầm lỡ ngày xưa.

Diệu ạ! Trên đời này không gì đáng sợ và đáng ghét cho bằng sự đổi thay của lòng người. Chính nó đã sinh: hỷ, nộ, ái, hận và sự căm phẫn ở đời.

Nhà sư lại trầm ngâm

- Con có biết tại sao khi còn là nụ thì bằng lăng điểm màu trắng nhạt còn khi ra hoa lại tím ngát một màu.

Diệu ngước nhìn Bạch thầy với ánh mắt thẫn thờ, trong sáng như đang chờ mong tiếng nói của nhà sư.

- Loài hoa cũng có những biến chuyển kỳ diệu mà chẳng ai có thể giải thích được. Chính sự thay đổi của màu sắc luôn báo hiệu cho cái tàn lụi đến vô tình đến lạnh lùng của nó.

- Bạch thầy, quả thật bằng lăng thật ý nghĩa và độc đáo nếu ta biết ngắm nhìn và lắng nghe.

- Diệu ạ! Sở dĩ ta trồng loài hoa này ở lối cửa lên chánh điện là nhằm nhắc nhở: con người sống ở trên đời tiên quyết là phải luôn tĩnh tâm và kiên định với lòng mình. Nếu như con người mà mau chóng đổi thay, tâm không chung thủy thì cuối cùng sẽ báo trước cho sự tàn lụi mang nặng nỗi buồn trầm tư như bằng lăng ấy thôi.

Ngoài kia, tiếng chuông khánh lại trở mình ngâm nga.

Gió từ ngoài đồng vẫn thổi vào rào rạt. Diệu nắm lấy bàn tay khô ráp của nhà sư trong khi bằng lăng tím vẫn lặng lẽ đưa cành, chợt tự ngắm bóng mình dưới nắng thu.

 

 

 

untitled

  

Anh Thư  & Mộng Cẩm

 

 

 Copyright © 2008 - 2013 Võ Quê All rights reserved.