Print

HAI NGƯỜI BẠN - Truyện ngắn Quỳnh Tiên

Published Date
Written by Võ Quê
Hits: 5087
Giới thiệu sáng tác Quỳnh Tiên, thành viên CLB Sao Khuê

TRANG VĂN THƠ QUỲNH TIÊN

 

IMG_2695

 

HAI NGƯỜI BẠN

                                                       Truyện ngắn

     Bóc tờ lịch, nhìn lại thì ra hôm nay đã là gày 30 tháng 5.

     Tiếng xe máy nổ ngoài hiên nhà, mẹ và bố đã về. Bước vào nhà mẹ hỏi:

     - Con làm chi rứa?

     - Dạ, con đang xem lịch ạ! Tôi trả lời. Mẹ lại bảo:

     - Đạp xe ra chợ mua cho mẹ một ngàn hành lá, mẹ đi chợ mà quên mua rồi.

     Rồi lại tiếng xe lạch cạch của tôi ngoài đường phố. Nhà đầu đường có thằng Tư Ệch đang xách giỏ đi chợ cho mẹ nó.

     Tôi gọi: Tư Ệch, Tư Tư…Ệch Êch đợi tau với! Cảnh vật xung quanh bỗng nhiên thay đổi, mọi người chăm chú nhìn tôi bởi tiếng gọi. Sở dĩ nó có tên Tư Ệch là vì người nó trông chẳng khác gì một chú ếch mà chúng tôi gọi vui là Ệch. Đạp xe lại gần tôi nói với hắn: Lên xe tau chở đi cho nhanh. Mi đi rứa mười phút nữa mới tới gần chợ. Nó huýt mắt đi mà không lên xe vờ như không biết.

     Đang bực bội vì trời nóng với thêm bị hắn chọc giận, tôi dùng chân đạp mạnh sau đít hắn một cái rồi vội đạp nhanh ra chợ. Trời đang nóng gay gắt thì mây đen kéo đến và nổi mưa giông, một cơn giông nặng hạt. Tôi không đem theo gì, liền đạp lẹ vào bên đường dựng xe núp vào gốc cây, bỗng có thằng Tư Ệch từ đầu kia chạy đến. Tôi sợ bị nó trả thù lại cú đá hồi nãy nên định dắt xe bỏ chạy, nó kêu lên: “Vịt con xấu xí”, tau bảo này! Lúc này tôi đứng lại và bật cười vì tiếng nó gọi tôi không khác gì giọng của một chú ếch mắc mưa. Hắn bước chậm rãi đến và đưa cho tôi cây dù, hắn nói bằng giọng ấp úng: Này, mày lấy dù ni mà che cả mưa ướt đau a chừ!

     Thoạt đầu tôi không tin vào mắt mình bởi chưa bao giờ tôi thấy hắn tốt với tôi và cũng chưa từng tốt với người khác. Sự nhìn nhận con người Tư Ệch trong tôi đã có thay đổi, tôi cảm thấy hắn tội hơn, tốt hơn. Chẳng lẽ vì một cây dù mà tôi nghĩ vậy? Rồi tôi bỗng nhận ra rằng là không. Bản chất của Tư Ệch dường như xưa nay là vậy, nhưng vì tôi không có cảm tình với hắn nên nghĩ vậy thôi. Thức tỉnh vì tiếng nhỏ bạn gọi sau lưng tôi giật mình thì ra từ nãy giờ hắn đã đi rồi mà tôi vẫn đứng thừ người dõi theo quên cả việc mẹ đang chờ hành ngò nấu canh ở nhà.

     Đêm ấy, trời mát vì có mưa nhưng sao tôi cứ trằn trọc mãi không ngủ được, không lẽ vì hắn, Tư Ệch. Tôi rung động vì hắn chăng? Đôi khi trong cuộc sống chỉ vì những việc nhỏ thôi mà khiến chúng ta có một chút gì rung động về người ấy. Con gái là vậy đó. Thế là mới sáng ra tôi đánh hai bím tóc thật đep và mặc một bộ váy mà mẹ mua cho vào dịp tết và từ đó tôi chưa bao giờ mặc vì tôi nghĩ không đi đâu mặc thì uổng. Không hiểu sao bây giờ tôi lại vậy. Ngay chính bản thân mình mà tôi cũng không hiểu vì có sự thay đổi lớn lao đó. Bước ra khỏi phòng, từng cặp mắt đưa qua đưa lại nhìn tôi. Cả ba người thường không quan tâm đến hình thức mà bây giờ cũng trăm trớ nhìn. Có chi mà cả nhà nhìn con rứa? Tôi hỏi bằng một giọng điệu ngây thơ. Tiếng nói đồng thanh của cả nhà làm tôi hơi sợ: Đẹp…Đẹp…và Đẹp…!

Trước nhà là bọn bạn tôi đang đợi rủ đi học. Tôi xin phép bố mẹ và cả nhà rồi đi. Vừa đi trên đường cả bọn cùng giỡn và rồi đứng sừng sững trước mắt tôi là Tư Ệch. Hắn nhìn tôi bằng một ánh mắt thiếu thiện cảm. Hắn bảo: Sao hôm qua về mà không mang dù sang trả tau? Định xù luôn à?. Rồi nó bật cười khiến tôi càng khó hiểu. Thực ra là nó đang đùa tôi. Cả bọn cùng bật cười to nhưng bên cạnh đó không ai nhận ra là có một cô bé đang buồn rầu và tức tưởi. Cô bé đó là tôi. Hôm ấy đi học về tôi bước vào nhà mà không chào hỏi ai cả, chỉ lặng lẽ đi vào phòng bởi một điều đơn giản là tôi không được Tư Ệch khen là đẹp trong khi đó ai cũng tấm tắc khen.

     Két. Két…két. Cửa phòng bật mở. Mẹ bước vào bằng vẻ mặt hiền hậu: Răng rứa con gái cưng? Có chuyện chi nói cho mẹ xem nào?

     Tôi thực tình kể hết cho mẹ nghe. Sau một hồi suy nghĩ, mẹ bảo: Con không nên chú trọng vào việc bề ngoài mà nên cố gắng học tập và con người ta đẹp ở vẻ tâm hồn. Nhưng đôi lúc cũng cần chú ý ăn mặc cho phù hợp chứ con gái con lứa không được bê tha, luộm thuộm.

    Lời khuyên của mẹ đã tác động vào tôi, tôi cố gắng học tốt hơn nhưng đồng thời cũng ăn mặc sạch sẽ đàng hoàng và đẹp. Mọi người trong xóm ai cũng phải khen. Và rồi điều làm tôi vui nhất là Tư Ệch, hắn đã khen tôi tự đáy lòng rằng: Bạn thật giỏi và cả xinh đẹp nữa! Đúng là cách nói trẻ con phải không các bạn?

     Đó là câu chuyện mà đã sáu năm trôi qua, bây giờ nghĩ lại tôi vẫn còn vui, và từ đây tình bạn giữa tôi, hắn cả các bạn trong xóm đã trở nên tốt hơn. Chúng tôi cùng nhau phấn đấu để trở thành con ngoan trò giỏi và tôi cũng phải gởi lời cám ơn đến mẹ vì tôi đã rút ra được bài học kinh nghiện rằng: “ Bạn hãy nên tâm sự với mẹ những khi có chuyện vui cũng như khi buồn. Vì mẹ sẽ cho chúng ta những lời khuyên tốt đẹp nhất”. Những bà mẹ thật muôn năm!