Joomla 1.7 NivoSlider developed by NewJoomlaTemplates in collaboration with best web hosting reviews and ratings.
Print

TRANG THƠ VĂN TÔN NỮ MỸ TRINH

Giới thiệu sáng tác Tôn Nữ Mỹ Trinh, CLB Sao Khuê


TRANG VĂN THƠ TÔN NỮ MỸ TRINH

.

TÌNH BẠN TRONG NƯỚC MẮT

Truyện ngắn

Trong một xóm nhỏ có đôi bạn Tân và Tường chơi với nhau rất thân. Mỗi khi Tường có niềm vui thì Tân cùng tận hưởng, mỗi khi Tân buồn thì Tường cùng Tân chia xẻ nỗi buồn ấy.

Hai người chơi thân đến nỗi cùng đồng hạng nhất trong lớp. Nhưng một ngày nọ, nhà Tân quá nghèo, bố đi làm xa đã mấy năm rồi vẫn chưa về còn mẹ không đủ sức để làm những việc nặng nhọc, hơn nữa Tân còn có ba đứa em đang đi học vì thế Tân phải nghỉ học để kiếm tiền giúp đỡ mẹ. Gia đình Tân cũng phải đi vào nam để tìm bố. Tân rất tiếc nuối khi phải nghỉ học nhưng em biết rằng tiếc cũng không làm gì được. Tân vừa lại thương Tường, Tân nghĩ rằng: "Chắc Tường sẽ rất buồn và sẽ không chịu được cú sốc như trời đánh này". Vì không muốn Tường sẽ như vậy nên Tân quyết định sẽ giã vờ nghỉ chơi với Tường mặc dù trong lòng em không hề muốn như thế. Cả ngày hôm đó khi đang làm gì Tân cũng nghĩ: "Ngày mai mình sẽ cư xử với Tường thế nào đây?". Mỗi lần nghĩ như thế thì tất cả công việc em đều dừng lại rồi chạy ra vườn khóc nức nở một mình. Mấy người hàng xóm thấy vậy bảo nhau: "Ôi thật tội nghiệp cho cậu bé con nhỏ mà đã... càng nghĩ càng thấy tội nghiệp". Sáng hôm sau tới trường Tân như trở thành một người khác. Tân thấy Tường không những không chào hỏi mà Tân còn làm ra vẻ xa lánh và lạnh lùng với Tường làm Tường bất ngờ. Điều khiến Tường bất ngờ hơn là Tân lại chơi với những đứa hư hỏng, lưu manh trong lớp, thậm chí Tân còn giúp bọn chúng đánh nhau và bị viết bản kiểm điểm. Việc đó làm Tường rất buồn. Ngày nào đến lớp Tân cũng với thái độ và hành động như thế làm Tường càng buồn hơn. Tường không tin Tân - người bạn thân mà Tường quen biết bấy lâu nay lại trở nên xa lạ như thế này, em nghĩ rằng: "Không, Tân không phải là người như thế đâu. Hay là có chuyện gì xảy ra với cậu ấy". Rồi một suy nghĩ khác thấp thoáng: "Không đâu, Tân có chuyện gì cũng nói với mình. Hay Tân chán mình rồi, cậu ấy không chơi với mình nữa". Hai suy nghĩ cứ ẩn hiện trong đầu Tường khiến em không chịu được nổi, em hét to: "Mâu thuẫn quá! Mâu thuẫn quá! Trời ơi!". Lúc đó thì Rôn - lớp trưởng lớp Tân và Tường đi qua thấy vậy đến hỏi Tường: "Tường ơi! Bạn làm sao thế? Sao bạn lại khóc?". Tường với vẻ mặt rầu rỉ, em trả lời: "Rôn ơi! Bạn là con gái biết nói chuyện bạn giúp mình với".

- Nhưng có chuyện gì thế? - Rôn hỏi.

Tường kể đầu đuôi câu chuyện cho Rôn nghe, Tường bảo:

- Ban cũng biết mình và Tân rất thân nhau còn gì, nhưng mấy ngày nay thì... Chuyện là thế đó, bạn giúp mình với.

- Nhưng phải giúp bạn thế nào đây hả Tường?

- Bạn hãy đến nhà Tân chơi xem gia đình Tân có chuyện gì không? Nhưng phải nhớ đừng nói là mình nhờ bạn đấy, nghe không?

- Ừ! Mình biết rồi, bạn cứ yên tâm đi.

- Mình rất cảm ơn bạn, Rôn ạ!

- Có gì đâu mà khách khí thế, bọn mình là bạn mà.

- Nhưng dù sao mình rất cảm ơn bạn.

- Ừ! Thôi mình đi đây.

- Ừ! Nhớ nhé.

- Vâng, biết rồi mà.

Đến nhà Tân:

- Tân ơi! Tân có ở nhà không?

- Có đấy, vào đi cháu nó ở sau vườn đấy.

- Dạ, cháu chào bác.

- Ừ, chào cháu.

Rôn ra sau vườn thì thấy Tân không làm việc mà đang ngồi khóc một mình. Rôn bước tới đặt tay lên vai Tân:

- Tân à! Bạn làm sao thế? Sao bạn lại ở đây khóc một mình?

- Rôn đấy hả? Mình không sao cả, bạn ngồi xuống đây.

- Ừ! Còn nói là không sao, nhìn bạn xem, bạn khóc đến nỗi hai con mắt sưng vù lên rồi kìa.

- Thế hả? Mình cũng không biết nữa!

- Bạn đừng dối mình, có chuyện gì cứ nói ra cho thoải mái chúng ta là bạn mà. - Rôn cứ năn nỉ mãi cuối cùng Tân cũng bị thuyết phục, Tân nói với giọng buồn rầu:

- Thôi được mình sẽ nói cho bạn biết nhưng bạn phải giữ bí mật cho mình đấy, gia đình mình... Hơn nữa... Chuyện là thế đấy bạn nhớ là đừng nói với Tường nghe.

- Nhưng bạn và Tường là bạn thân với nhau mà, các cậu cũng thề có phúc cùng hưởng có hoạn cùng chia, sao bây giờ lại như thế?

- Tại mình không muốn Tường phải buồn suốt đời, thà để Tường đau lòng một lúc còn hơn.

- Mình hiểu, nhưng bạn làm như vậy là không được. Bạn có biết Tường lo cho bạn lắm không, cậu ấy khóc dữ lắm đấy, hơn nữa trước sau bạn ấy cũng biết thôi mà.

- Mình cũng biết như thế nhưng mình không thể, bạn giúp mình với, đừng nói nhé, việc gì đến thì cứ để cho nó đến.

- Ừ! Mình cũng chiều theo thời gian thôi, bạn nói đúng, cái gì đến rồi sẽ đến.

- Dù sao mình cũng rất cảm ơn bạn đã nghe mình trút bài tâm sự. Bây giờ mình cảm thấy hơn nhiều, cảm ơn bạn nhé!

- Có gì đâu, mình về đây, chào bạn.

- Ừ! Bạn về nhé!

Trên đường về Rôn gặp Tường đang ngồi khóc dưới góc đa dầu làng, Rôn bước tới:

- Tường à! Gia đình Tân vẫn bình thường không có chuyện gì xảy ra đâu bạn đừng lo.

Nghe vậy Tường không khóc nữa nhưng với giọng rầu rĩ:

- Thế à!

- Vẫn tiếp tục giọng điệu ấy.

- Thế thì đúng rồi.

- Đúng cái gì cơ?

- Thế là cậu ấy chán mình rồi, không muốn chơi với mình nữa nên mới cư xử như vậy.

- Cậu đừng có nghĩ bậy - Rôn bảo:

- Sao? Không đúng sao? Nếu không phải tại sao chứ?

Rồi Tường dựa vào gốc đa khóc rất thương tâm. Rôn không nở lòng nhìn đôi bạn rất thân lại trở nên như vậy, em tự nhủ "Mình có nên nói sự thật cho Tường biết không, hay là nói đi, hay là không nói. Ôi mình sao thế này không tự chủ được mình nữa. Ông trời ơi! Con phải làm sao bây giờ?...". Rôn đang suy nghĩ thì bỗng nhiên Tường đứng dậy với giọng điệu khá hơn.

- Thôi chào bạn mình về đây.

Tường mới bước vài bước thì:

- Tường ơi!

Hình như Rôn quyết định sẽ nói sự thật với Tường

Tường quay đầu lại:

- Gì thế Rôn? Bạn gọi mình à?

Nhưng rồi cũng hình như Rôn phủ định quyết định ấy, em bảo:

- À không có gì, mình chỉ muốn chào bạn một tiếng thôi, mình về nhé!

- Ừ! Chào bạn.

Tường đang thẫn thờ bước từng bước một, bỗng nhiên: Ầm. Một chiếc xe xích lô chở hàng từ phía trước lao thẳng tới đâm vào Tường làm đầu óc em quay cuồng rồi em ngã lăn xuống đường. Nghe tiếng động Rôn quay lại chạy đến xem. Em rất bất ngờ khi thấy Tường nằm bất động bên đường. Rôn gọi xe đưa Tường vào bệnh viện rồi chạy ào đến nhà Tân.

Đến nhà Tân Rôn gọi to:

- Tân ơi Tân! Tân ơi!

Tân chạy ra:

- Có chuyện gì quan trọng mà bạn hoảng hốt vậy Rôn?

- Tường... Tường... Bạn ấy... Rôn hớt hải nói không ra tiếng.

- Tường ư? Bạn ấy làm sao, làm sao cơ? Tân hỏi gấp gáp với vẻ mặt lo lắng

Rôn vẫn còn rất mệt:

- Tường... Tường... Rôn chưa nói hết câu thì Tân đã ngắt lời:

- Tường làm sao? Bạn cứ bình tĩnh nói đi.

- Tường bị tai nạn giao thông.

- Sao bạn nói gì? Tường có bị sao không, bạn ấy đã vào viện chưa? Ở bệnh viện nào dẫn mình đến đó với Rôn.

Tân hỏi dồn liên tục.

- Ừ! Theo mình nhanh lên nào.

Đến bệnh viện Rôn dẫn Tân vào phòng Tường, thấy Tường nằm hôn mê mặt mày bầm tím, Tân ôm Tường khóc nức nở:

- Tường ơi! Tường tỉnh lại đi Tường ơi! Tân xin lỗi Tường, Tường tỉnh lại đi chúng ta sẽ trở lại tình bạn như ngày trước nghe Tường, chỉ cần Tường tỉnh lại thôi. Hu...hu...

Rôn an ủi:

- Tân à! Bạn đừng lo Tường không sao đâu, bác sĩ bảo khi tỉnh lại bạn ấy sẽ khỏe thôi mà, bạn đừng lo nữa nghe.

- Thật à! Ôi lay trời phù hộ cho Tường! Chuyện thế nào bạn kể lại cho mình nghe đi.

- Ừ! Sau khi từ nhà bạn trở về thì... Rồi... chuyện là vậy đấy. Tất cả đều tại mình, nếu khi đó mình nói cho bạn ấy biết sự thật thì đã không đến nông nỗi này, mình xin lỗi.

- Không đâu Rôn à là tại mình chứ, nếu ngay từ đầu mình nói cho Tường tất cả thì bây giờ có chuyện gì xảy ra, người nói xin lỗi là mình, mình xin lỗi.

- Không lỗi là tại mình.

- Là tại mình chứ. Thôi, bây giờ bọn mình đừng tranh cãi nữa, bây giờ mình chỉ mong Tường mau tỉnh lại để từ biệt Tường lần cuối. Ngày mốt gia đinh mình phải chuyển vào trong nam rồi.

- Tại sao phải vào nam hả Tân?

- Vì bố mình đi làm nhiều năm rồi mà vẫn chưa về nên mẹ mình và các em mình phải vào nam tìm bố.

- Gia đình cậu đã có đủ lộ phí đi đường chưa?

- Còn thiếu một ít nhưng không sao, mình sẽ đi làm để kiếm số tiền còn lại.

- Cậu vừa phải học lại vừa đi làm thêm chắc vất vả lắm phải không?

- Ừ! Nhưng vất vả nỗi nào cũng phải chịu chứ biết làm sao bây giờ.

- Hay là để mình bảo cả lớp giúp bạn nhé!

- Như thế thì phiền cả lớp lắm.

- Không sao đâu mà, bọn mình cũng biết lớp mình ngoại trừ bọn "xã hội đen" thì ai cũng có tinh thần tương thân tương ái cả mà.

- Được thế thì còn gì bằng, mình cảm ơn bạn và cả lớp nhé.

- Ừ! Mà này thế bạn đi trong bao lâu?

- Mình cũng không biết nữa. Khi nào tìm được bố thì gia đình mình chuyển về thôi.

- Ừ! Thế vào trong đó bạn định làm gì?

- Mình cũng không biết nữa. Có việc gì thì làm việc ấy thôi.

- Bạn thật giỏi đấy Tân à!

- Có gì đâu. Bây giờ mình chỉ sợ là không có cơ hội để từ biệt Tường, thôi thì cứ tùy vào ý trời vậy.

Không gian lặng yên trong giây lát, bất ngờ nghe tiếng.

- Cái gì mà sợ không có cơ hội gặp lại mình, cái gì mà tùy vào ý trời vậy?

Tân và Rôn như không tin vào mắt mình, Tân mừng rỡ ôm chầm lấy Tường

- Ôi! Tường bạn tỉnh lại rồi sao? Thật cảm ơn trời phật.

Rôn chen vào:

- Bạn làm cho bọn mình bất ngờ thật đấy Tường ạ.

- Thế thì các bạn muốn mình tỉnh lại không?

- Muốn chứ, rất muốn là đằng khác. Tân và Rôn đồng thanh

- Tường à! Thật ra...

Tân chưa nói hết câu thì Tường đã ngắt lời. Tường bảo:

- Tân không phải nói thêm gì cả, mình tỉnh khi lúc nãy cơ, Tường đã nghe cả rồi và Tường sẽ không trách Tân đâu còn cả Rôn nữa. Tường biết hai bạn lo cho mình nên mới xử sự như thế mình còn rất cảm ơn các bạn đã lo cho mình.

Ba người cùng ngồi nhìn nhau vừa khóc vừa cười. Bỗng nhiên có người nào đó tung cửa bước vào:

- Chào các con! Các con vẫn khỏe đấy chứ?

- A bố về, bố về sướng quá, sướng quá! Tân mừng rỡ reo to.

- Ồ con trai của bố! Bố xem nào, chà con trai của bố đã trưởng thành rồi đấy... hà... hà...

- Chúng cháu chào bác ạ! Tường và Rôn đồng thanh.

- Chào các cháu, bác nghe nói Tường bị tai nạn thế bây giờ đã khỏe chưa cháu?

- Dạ cháu cảm ơn bác, cháu xin.

- Bố ơi! Thế quà của con đâu ạ.

- Đây, quà của con trai bố đây, làm sao bố có thể quên con trai được chứ con trai ngoan.

- Ôi bộ sách lớp năm, một chiếc ba lô và cả một con Rôbốt điều khiển từ xa nữa chứ. Ôi sướng quá con cảm ơn bố ạ.

- Dạ thưa "Cậu ấm" tôi không dám nhận đâu ạ.

Cả bốn người cùng nói cười vui vẻ. Thế là Tân và Tường sẽ không phải xa nhau nữa và hai người sẽ lại trở thành đôi bạn thân thiết với nhau. Tôi nghĩ rằng suốt cuộc này họ sẽ luôn ở bên nhau và cùng nhau đi đến chân trời góc biển, họ sẽ luôn cùng nhau nếm trải những sự ngọt ngào đắng cay của cuộc đời./.


NGƯỜI HỠI! HỠI NGƯỜI!

 

Cảnh ngày xưa giờ này tái diễn

Vẫn thầy cô giáo lớp giao niên

Vẫn mái trường xưa với bạn hiền

Vẫn hàng ghế đá bao kỷ niệm

 

Nhưng ôi lòng này sao trống vắng

Bồi hồi xao xuyến cứ triền miên

Nhìn cảnh chi một màu xanh biếc

Bởi ghế kia thiếu bóng người hiền

Viên phấn trắng thay lời muốn nói

Chiếc bảng đen - cửa sổ tâm hồn

Hỡi người! Người có thấu lòng con?

Khi gió vô tình thổi mạnh

Mang người đi đi mãi cùng trời

Nơi rừng sâu biên giới ba miền

Nơi hành tinh không còn sự sống

 

Ôi người ơi! Con ngột ngạt quá!

Tưởng từng trái đất thiếu oxi

Hỡi người xin truyền thêm sinh lực

Cho học trò con tiếp hành trình...!

 

NHỊP THỜI GIAN, 9/3

 

Vẫn biết rằng sau những cơn mưa

Phía xa kia là chân trời mơ ước

Những điều gì mà chính mình có được

Hãy cất vào trân trọng và khát khao

 

Lớp 9/3 ơi! Hạ đã đến đón chào!

Và thắp lửa thêm một mùa hạ nữa

Nhịp thời gian âm thầm gõ cửa

Bùng cháy lên bao ánh mắt sáng ngời

 

Đã xa rồi một thuở thiếu thời

Và trôi đi những giận hờn xin lỗi

Năm tháng cũng dường như rất vội

Muốn xóa nhòa những suy nghĩ vu vơ

 

Những mùa hạ đâu có thờ ơ

Để lãng quên một thời vui vẻ

Dẫu biết rằng không còn thơ bé

Nhưng hãy cùng níu lại phút thời gian

 

 

 Copyright © 2008 - 2013 Võ Quê All rights reserved.