Print

MÙA HẠ MÃI XANH - Truyện ngắn TRÌNH PHƯỚC AN BÌNH

Published Date
Written by Võ Quê
Hits: 4049
Không gian choàng chiếc áo nhung đen quyến rũ, sao lấp lánh ghé mắt nhìn sang chúc mừng sinh nhật.
Chiếc xe lăn bánh một lúc một chậm dần rồi phanh lại đột ngột. Nó giật mình tỉnh giấc. Mắt nhắm mắt mở nó xách cái túi to tướng đi xuống xe vừa lầm bầm cái gì đó. Chắc là tiếc giấc mơ bị bỏ dở. Nhưng nó chẳng tiếc được lâu, vừa nhảy xuống nó đã tỉnh ngủ hẳn bởi trước mắt là cánh đồng lúa bạt ngàn màu trắng. Chao ôi! Đẹp đến nỗi mà một kẻ dốt văn như nó cũng biết làm thơ!

*

Từ đây đến nhà ngoại là một khoảng khá xa, nhưng nó quyết định đi bộ để ngắm cảnh. Không ngờ thơ mộng vậy! Mùa hè cách đây 3 năm nó cũng đã về nhưng lúc đó đồng lúa chỉ trơ những gốc rạ xác xơ chứ đâu như bây giờ! Năm nay, vừa tổng kết năm học xong là hôm sau nó đã về đây. Lý do chẳng lấy gì vui vẻ - ngoại ốm, bác bận công tác nên nhiệm vụ chăm sóc bà nó xung phong đảm nhận. Mùa hè đầu tiên nó được tự do tự dưng thấy mình lớn hẳn! Những suy nghĩ vẩn vơ giúp nó đến nhà ngoại nhanh hơn. Nó cất tiếng gọi khi chưa kịp vào đến cổng:

- Ngoại ơi! Cháu về rồi nè!

Nó luống cuống chạy quanh vừa khi vào căn nhà vắng hoe. Kia rồi! Ngoại đang lúi húi múc nước.

- Ôi, đau mà ngoại vẫn ra đây làm gì? Để đấy cho con.

Ngoại nhìn lên, nheo nheo đôi mắt dưới những nết nhăn thời gian, ngoại cười hiền hậu:

- Hùng đấy à, cháu mới về hả? Lại dây bà xem nào, ôi, cháu lớn quá!

Bà vuốt lên má nó, một cái vuốt thật êm, thật ấm nửa quen nửa lạ. Nó đỡ lấy chiếc gàu trên tay bà:

- Bà vào nhà đi đã! Bà đang ốm mà!

- Bà lành rồi cháu ơi. Cụ Tám qua khám bảo bà khỏe hẳn rồi. Thế mà khiến cháu tôi vất vả quá!

- Nhưng bà cũng nên cẩn thận chứ?

- Không sao đâu. Bà chỉ muốn múc ít nước cho cháu tắm. Đi đường mệt lắm phải không?

- Vâng ạ. Nó thương bà quá!

Tối hôm đó, nó được thưởng thức biết bao món ăn bà làm mà lâu rồi nó mới có dịp. Nó như con mèo con nhỏ bé bên cạnh bà thủ thỉ trò chuyện suốt đêm.

*

- Anh Hùng, anh Hùng ơi!

Tiếng kêu làm nó giật mình suýt tí nữa thì rơi xuống đất.

- Anh làm gì mà năm trên cây thế?

Thì ra là thằng Tùng. Cái thằng đúng là lạ. Nó đang ngủ ngon lành để bù đêm qua thì lại bị quấy rầy.

- Anh ngủ đấy à? Thằng nhó che miệng cười.

- Ai bảo mày thế! Nó nhảy xuống nhanh như sóc cốc cho thằng nhóc một cú - Tao đang suy nghĩ một việc quan trọng thì lại bì mày làm đứt quãng - Nó lúng túng.

- Thằng Tùng biết tỏng là ông anh  này chẳng hề suy nghĩ gì hết mà là "say giấc nồng". Nhưng nó chẳng buồn cãi.

- Anh Hùng mới về hôm qua à?

- Ừ - nó đưa chó Tùng hai quả ổi.

- Thực hiện phi vụ nhé! - Tùng nháy mắt ranh mãnh.

- OK. Nhưng phi vụ gì đấy!

Thằng Tùng chẳng đáp, chỉ cười bí hiểm ra dấu cho nó đi theo.

Thằng Tùng là con bác nó, kém nó hai tuổi nhưng đây là ở quê nên nó phải đi theo Tùng vì còn lạ nước lạ cái, chứ còn lên thành phố thì phải ngược lại.

*

Đêm hôm trước nó mất ngủ vì những kỷ niệm thời gian thì hôm nay nó lại cũng không ngủ được vì cả ngày lội xuống bắt ốc. Chân đau buốt mà nó chẳng dấm kêu. Tiếng thạch sùng tựac lưỡi đêm khuya, mùi trầu ngái ngái. Bà cùng thức vì lo cho nó. Thật buồn cười! Nó về thăm bà vì bà đau ai ngờ về đây người đau lại là nó. Thật tội bà!

*

Hai ngày luẩn quẩn quanh nhà khiến nó buồn chân quá! May mà đúng lúc buồng chán "cực độ" thì thằng Tùng xuất hiện như một vị cứu tinh. Nhìn dáng điệu của thằng nhóc chắc là có trò mới nữa đây!

Đúng như nó nghĩ. Thằng Tùng dẫn nó vào một cái hẻm vắng hoe chỉ duy nhất một ngôi nhà.

- Nhà thế này ở thì buồn chết! Nó buột miệng. Thằng Tùng nhìn nó một lúc rồi chợt hiểu ra.

- Không, em đâu dẫn anh đi xem nhà. Nhìn lên kia kìa!

- Oa - nó thốt lên khi nhìn những quả xoài vàng rộm lủng lẳng như trêu tức cái bụng của hai đứa.

- Mày định "thó" hả? - Nó nhìn Tùng - Tao không biết là mày hư thế đất!

Thằng nhóc cười cầu tài:

- Nhưng mà hấp dẫn quá! Thực hành chứ?

Sau một hồi đắn đo, nó đưa đến quyết định quan trọng là... đồng ý. Thế là hai đứa chui lên qua một lối nhỏ mà thằng Tùng phát hiện ra trước đó. Lúc đầu nó được giao nhiệm vụ bảo vệ an toàn cho thằng Tùng hành động, nói thẳng ra là đứng canh. Sau một hồi chẳng thấy có động tĩnh gì nên cũng trèo lên cây.

- Sao lại trèo lên cả hai thế! - Tùng hốt hoảng.

- Nhà người ta khóa cửa hết rồi, lo gì!

Vừa nói xong thì tiếng chó sủa vang rồi tiếng chân người chạy ra như chứng minh câu nói của nó là sai lè. Nó dựng tóc gáy, nghe rõ mồm một tiếng động kia mỗi lúc một gần...

*

Chỉ chừng có ba bước nữa thôi thì bọn nó sẽ bị phát hiện. Nó nghĩ đến vẻ mặt buồn phiền của ngoại khi người đàn ông kia dẫn hai đứa về sau khi cho một bài giảng đạo dài hơn cả hai tiết văn ngán ngẫm trên lớp.

Nhưng đúng ba bươc "định mệnh" đó thì một tiếng con gái vang lên:

- Bác Quang!

Nó nhìn về hướng có giọng nói. À, kia rồi. Một cô bé tóc bím ngồi trong góc vườn nhỏ chằng chịt dây cát đằng nở hoa tim tím.

- Có chuyện gì vậy cơ chứ? - Người đàn ông kia đáp lại bằng một câu hỏi.

- Bác làm gì đấy?

- Bọn chó sủa ghê quá chắc là có đứa nào vào trộm xoài đây. Bác ra xem sao.

- Không có ai đâu. Cháu ngồi đây nãy giờ mà. Chắc là con gì chạy qua làm cho bọn chó sủa thôi. Bác giúp cháu tưới mấy chậu lan đi.

Người đàn ông quay vào. Đợi cho sự im lặng bao trùm không gian một lúc lâu nó với Tùng mới thở phào nhẹ nhõm bò xuống. Trước khi đi qua lối nhỏ nó nhìn vào cuối góc vườn. Cô bé vẫn ngồi đấy nở một nụ cười với nó...

*

- Anh chắc là cô bé ấy cười với anh chứ? - Thằng Tùng hỏi như không tin vào tai mình nữa.

- Chắc mà - nó quả quyết.

- Từ chỗ ngồi đó có thể thấy được lối mà chúng ta đã ra vào. Chắc là cô bé thấy tất cả rồi nhưng bảo vệ chúng ta đấy! Không qua được mắt thám tử này đâu!

- Thôi đi ông. Mới đi ăn trộm xong bây giờ đòi làm thám tử - nó cốc đầu thằng Tùng một cái. Mặc cho thằng nhóc la oai oái nó vẫn suy nghĩ về cô bé kì lạ đó. "Ừ có thể thằng Tùng nói đúng! Nó phải hỏi ra.

*

Nói là làm. Hôm sau, nó kéo thằng Tùng đến ngôi nhà đó. Cô bé ngồi bên cửa sổ và đã nhìn thấy bọn nó.

- Các anh không ăn trộm nữa à?

- Ừ. Nò lúng túng.

- Cảm ơn...

- Hạ. Em tên là Hạ...

*

Sau cuộc trò chuyện ngắn ngủi đó nó và Tùng thường hay đến thăm Hạ - tên cô bạn mới quen.

Hạ sống một mình trong căn nhà rộng đến lạnh lẽo với bác quản gia. Bố mẹ nó đều đi làm ăn xa có khi Tết cũng không về. Những đồ dùng tiện nghi, những món quà đắt tiền gửi về trong ngày sinh nhật không đủ bù vào khoảng trống trong tim Hạ. Hạ vẫn hay cười trước những cuộc mò ốc, bắt dế của bọn nó nhưng sâu thẳm trong đôi mắt cô bé là nỗi trống trải đến tội nghiệp.

*

- Hạ ra ngoài chơi đi - nó rủ.

Hạ đắn đo một lúc rồi gật đầu.

- Nhưng bác Quang...

- Đừng lo, bọn này có kế hoạch rồi - nó ngắt lời.

Sau cái mỉm cười, Tùng đi về phía gốc cây có hai con chó. Những bước chân sột soạt của thằng nhóc chẳng thể không lọt vào tai cái thứ vốn vừa thính vừa tinh kia. Bọn chúng sủa ầm lên và như đã tính, bác Quang vội vã chạy ra. Chỉ đợi có vậy nó và Hạ ngang nhiên đi ra cổng chính vì yên tâm ông quản gia đang mải miết chạy theo tên "ăn trộm" kia.

*

- Hạ nhắm mắt lại đi!

- Phải nhắm mắt hả?

- Ừ - Nó nháy mắt với Tùng đang cười bí hiểm.

Hạ từ từ mở mắt theo tiếng hát của nó và Tùng: "Happy birthday to you!..."

Con sông điệu đà với những cánh hoa sàn sàn lững lờ trôi. Đậu bến là chiếc xuồng nhỏ lấp lánh ánh nến bên những ả hoa cải đỏng đảnh làm duyên thêm cho chiếc thuyền. Cánh diều bay thật cao, thật xa đầy ắp tiếng của ba đứa trẻ trên triền đê chiều vắt tím biếc.

Một buổi tiệc do ngoại nấu sau khi chạy nhảy mệt lả khiến ba đứa khỏe lên. Không gian choàng chiếc áo nhung đen quyến rũ, sao lấp lánh ghé mắt nhìn sang chúc mừng sinh nhật.

*

- Sao anh biết sinh nhật của Hạ vậy? - Tùng hỏi khi lên bến xe.

- Trên những món quà sinh nhật ấy! Muốn làm thám tử thì phải biết quan sát thế chứ! Nó cười tôi vội vã lên xe.

- Nhớ chăm sóc bà và đến thăm Hạ nhé!

Tiếng nói của nó vọng lại. Cánh đồng quê xa dần, nhưng hương lúa nó vẫn còn cảm nhận rõ như hình ảnh Hạ đang chạy trong ánh chiều như con chim nhỏ thoát khỏi lồng hòa vào thế giới bầu trời bao la xanh ngắt những ước mơ.