Print

NHÀ THƠ TỪ HOÀI TẤN

Published Date
Written by Võ Quê
Hits: 5771

Giới thiệu Nhà thơ Từ Hoài Tấn

tuhoaitan-web-full;init_

Tên thật: HỒ VĂN HIỀN

Sinh: 1950 tại làng Chuồn, Thừa Thiên Huế

Hiện sống và làm việc tại TP. Hồ Chí Minh tập thơ

http://tuhoaitan.blogspot.com/

Tác phẩm:

HÀNH TINH PHIÊU LẠC tập thơ, NXB Thuận Hoá 2003.

tuhoaitan-custom;size_100,200

NHỮNG DÒNG SÔNG ĐÊM thơ in chung Lê Ngọc Thuận, Nguyễn Miên Thảo, Từ Hoài Tấn, Viêm Tịnh, NXB Thuận Hóa 2007.

 

biandsd-custom;size_100,200

 

THƠ CUỐI NĂM

Buổi chiều mưa bất chợt trái mùa
Khúc trầm bên chén trà
Người phụ nữ bước qua bên kia đường đón xe búyt
Dưới tàng cây che phủ vệ đường núp mưa những cô gái nhỏ xì xầm
Cảnh tượng chiều xám
Một vì sao trên cao và con mắt dõi tìm
Ngày cuối tháng, tháng cuối năm
Những chiếc xe vội vã
Lời nói gửi theo nụ hôn gió
Giã từ giã từ
Cơn mưa cuối của ngày
Cơn mưa cuối cùng năm
Bên người em gái gặp lại sau một thời gian dài
Đốt lên ngọn lửa ấm
Tình bắt đầu một năm

TÌNH XUÂN

ngày đến cuối một năm
tháng mười hai dập dồn những lễ hội
em đã đi theo những lời dối trá kia
cũng như đám mây phụ bạc trên trời
không bao giờ hợp lại

chiều vàng như một lần trễ hẹn
nhìn mọi người qua đây
không ai biết ta đang chờ mong ai
bữa tiệc đã tàn
người phục vụ cuối cùng cũng nhẹ nhàng nói lời từ giã

những ngọn đèn đêm nay trên bầu trời là những ánh sao lấp lánh tình chúng ta
vẫn muôn đời như thế hỡi em
cho dù trái đất sẽ tan đi chúng ta rồi cũng sẽ tan đi
nhưng hạt bụi vẫn còn
và cuộc sống vẫn tái hiện
như tình yêu còn mãi sự bất diệt
cho những người yêu nhau

cho dẫu ngày hôm nay sự cô đơn cũa một người là hạnh phúc của tình yêu
được nhớ nhau trong xa lìa
được tha thiết trong ngăn cách
cho dẫu ngày hôm nay là dấu chấm của một năm
cũng là bước khởi đầu của muôn trùng mới lạ

ngày đến cuối một năm
trên mọi ngã đường và trên các góc phố
những nụ cười là cành hoa xuân mời gọi
hãy yêu nhau khi ta còn tuổi trẻ
hãy thương mến nhau khi ta còn hiện hữu giữa cuộc đời
và em, hãy quay về với tình yêu tôi chờ đợi
ta sẽ vẽ một trang tình
mừng mùa xuân nhân loại

 

NÚI NON CA

 

Khi bóng tàn trăng người ngậm tù và

Ở bên dốc núi vài cô em mọi nhỏ

Rừng sắp qua thu chiều sắp qua ngày

Ngồi uống cốc nước mát bên khe suối

 

Không em lời chim hót nghe thành quen

Một bài ca nhịp đều qua năm tháng

Không em đời cũng không thể gọi tên

Nguời khuất nẻo xa xa trầm khúc lắng

 

Chiều nay một thoáng nhìn theo bóng mây

Thu hết rồi vương vài giọt nắng vàng

Em phía bình nguyên đường về tít tắp

Mong chờ theo ngọn gió lướt bay ngang

 

Núi xa đèo dốc mỏi bàn chân đi

Người một thời xuân qua ngày tháng tới

Chiều nay ngậm ngùi vài chiếc lá rơi

Tạm biệt thu khúc hát vang dưới núi

T.H.T

 

IMG_4353

Võ Quê & nhà thơ Từ Hoài Tấn

NHỮNG NGÀY CHỜ CÙNG TIẾNG SÓNG

DỘI VÀO BỜ ĐÁ BẠC

Không ai biết nơi đó những gì đang xảy ra

Dưới móng vuốt của loài cú vọ

Đêm mà mọi người nuôi nấng

Trong ngày tháng thở than

Là đêm bời bời cơn rượu bão

 

Không ai biết nơi đó chim chóc lũ lượt lìa đời

Dưới dập vùi của giông tố

Cơn mưa đi qua

Cơn mưa đi qua

Cơn mưa đi qua

Cơn mưa đi qua

Những cơn mưa qua di

Buồn thảm

 

Và đã qua hết rồi, những hy vọng

Trái tim chôn dưới đáy bùn lầy

Ngày sẽ sống ở cuối tăm hơi

Sẽ ra đi trong giờ cùng tận

Cuộc đời bào mòn bao nhiêu sức sống

Không ngừng đón lấy tai ương

Có ai biết được

Tiếng nói của một loài cỏ khô

Trong giờ địa chấn

Địa ngục vẫn mở ra rất nhiều cánh cửa

Và đêm vẫn mù tối quanh quanh

Tiếng nổ, tiếng gào la

Ở chặng sau cùng của tuyệt vọng

 

Tình yêu có hình thù gì kỳ quặc

Xui ta tìm kiếm mấy mươi năm

Có khuôn mặt nào lạ lẫm

Ở giữa đám đông nhầy nhụa kia

Mọi người đã yêu trong đời một lần

Sao ta chưa bao giờ được

 

Đã không còn gì sao mũi dao

Lệ chảy hay máu

Trên đời và dòng sông

Những dòng sông cho loài người

Lìa đời và chôn dấu

Người thân yêu ở chuyến xe chạy về nam

Sấm sét vẫn nổ trên đầu không ngưng nghỉ

 

ĐIỆP KHÚC MỘT NHỊP

 

Ngày mới bắt đầu với chiếc xe lô

Chở người thiếu phụ về quê quán

Con đường cũ ôi con đường cũ

Những cánh cây khô mùa đông

Điếu thuốc đốt lên trong sương mật

Người hỡi người và người hỡi người

Khi tang thương đã thôi xuống những cơn mưa rạc rào

Các em hãy cầm tay ta, cùng trở lại

Trên quê hương tàn tạ còn được mấy cây khô và lệ nồng của ai còn vướng đọng trên cành lá lẻ loi vàng úa ven đường – một ngày mùa đã cũ

Bao nhiêu đời vui qua đi

Dưới cơn giông dữ dằn của triều đại

Mọi người ước mơ có thời bình yên

Khăn gói về đất cũ

Nhưng cái chết thường đến trước

Vội vàng hơn một mũi tên buông

Trên tay người thợ săn gỗ đá

 

Sóng vẫn xô vào bờ đá bạc

Vở trăm năm một bóng tàn hơi

Ta ngồi thơm ngát mùa mong đợi

.

.

NĂM HAI MƯƠI TUỔI

ĐẤT NƯỚC

TRONG MỘT NGÀY TRỞ VỀ

Chúng ta vừa trở về

Ngoài sân nhà tiếng rú

Lũ ngựa hoang bỏ rừng

Đêm thâu cành rơm ngậm

Hát

Ngày về

Ruộng lúa ngập nương dâu

Những thanh xuân cỏ non

Mọc tràn lối đi

Sỏi ngậm tiếng khóc

Cây chào lời ru

Một phương nào đã trễ hẹn

 

Chúng ta vừa trở về

Mai xinh

Không đội mũ rộng vành

Nhìn tháng ngày ngập nắng

Vứt chiếc nón phủ chụp hận thù bao lâu xuống dòng chảy xiết

Vỗ tay

Ca một khúc hoài hình

Bao năm xa biệt

Môi vốn để cười

Miệng vốn để nói

Thân thể vốn để ươm mầm hạnh phúc

Bây giờ

Hãy tự do

Hát

Ngày trở về

Lũ chim rừng vừa họp dưới hiên

Tiếng vui chào những năm tất thở

Những đêm hò reo bên xác người

Những ngày nằm sâu dưới cơn bão lở

Bây giờ

Hãy gióng trống thức dậy một tương lai

Đầy đủ tay chân mặt mày rực rỡ

Sự thật gần được khươi lên

Thắp một ánh đuốc hồng

Soi con đường sáng lóa

Là bình minh muộn mới dài lâu

Là mơ ước cuối đời mới vô tận

Ôâi đất nưóc ơi

Ân sủng cuối giờ tuyệt vọng

Đập nát hồn chúng ta thành những đóa mê say

Ôi xứ sở ơi

Chào một cơn mưa mật

Những ban mai không tắt chờ người

Các em áo lụa là

Điểm trang ngày nắng lụt

Chúng ta vừa trở về

Rừng mai rực sáng trời xuân

Những bước chân lang thang bèo nước trôi

Không còn dập dềnh trên thác máu

Những cánh tay vơ vất cơn mê điên

Trong những ngày lùng bùng loạn lạc

Không còn nữa nỗi hư không

Trên đầu chúng ta ngọn tóc mới mọc

Trên thân thể vừa thay da

Tóc đã đen da đã vàng

Tóc thêm đen da thêm vàng

Chứa chan hồn mới lớn

Lớn để thấy rộn ràng yêu các em

Các em xinh đẹp

Phơ phất áo lụa nồng

Tay vẫy bên sông

Những cánh diều đong đưa trên đồng nội

Ngậm ngùi thương biết mấy quê nhà

Hôm nay

Mới được trở về

Gõ bàn chân trên đường nhung thơm

Mùa bình yên cũ kỹ

Trong hoang mộng cầm tay

Các em

Hỡi các em xinh đẹp

Khởi diễn một đời người

Bên trần gian vừa đượm chín

Những trái xuân xanh

 

(1969)

Trích “THỜI XANH”

 

3149416591_f041ff5f52_s

 

HUẾ CỦA NHỮNG MÙA XUÂN

 

Khi ta còn trẻ thơ đạp xe trên đường làng mỗi sớm mai

Cùng với nhũng chị gánh gióng cá lên phố cho kịp buổi chợ mơi

Qua con lộ đá xanh

Những nụ cười nở trên vệ đường loài hoa mắc cỡ còn động sương ngày

Mới

Mùa xuân đến từ những giọt mồ hôi

Mùa xuân đến khi đứng sắp hàng vào lớp học

Các chị vui đời gió tạt mưa sang

Tôi gò lưng miệt mài chữnghĩa

Cho một ngày mai ấy mùa xuân

Len đầy trong từng ngõ hẹp

Hàng phượng đỏ ở Nội thành thường  vẫn nở sớm trước ngày hè

Những người yêu nhau thường có l‎y do để gặp nhau trong một ngày

Xuân muộn

‎con đường dài và cuộc tình chung

Những lời nguyền khắc trên vách tường thành xanh rêu

Sống mãi cùng năm tháng

Huế của những bến đò trên sông Hương

Của đi về hai buổi

Có mùa xuân trên mỗi cuộc sống bình thường

Và lặng lẽ của trầm tích

Ngọn gió của bể dâu tạt qua bức tường thành hàng trăm năm

Những triều đại của lịch sử có vài trang chưa viết

Người con gái Huế vẫn dịu dàng và bí ẩn ,

Nồng nàn và chung thủy như hai màu áo thường ngày bước ngang qua

Sáu vài cầu nối hai bờ cổ tích

Những người yêu nhau chăm chút đời nhau

Trong mùa xuân tuổi trẻ

Tôi còn có Huế của những mùa xuân

Lòng tha phương chớ thương chi mà tội

Hạt bụi còn mong về đất

và gió còn bay mấy nẻo phương trời

tôi còn Em , mối tình Huế dại

Của buổi thơ ngây đi học ở trường đời

Huế của những mùa xuân bất diệt trong lòng

Của những người con Huế quê hương .

KHI YÊU TỈNH RA

Mùa mưa anh không thoát khỏi chiếc bóng em

Sự suy tư mòn gặm

Lượm chiếc lá rơi trên lối về

Ngày hôm qua hình như cũng thế

Buổi sáng theo cơn mưa đầu ngày

Một chút nhớ làn khói bay

Hình ảnh nàng dưới đáy ly cà phê

Nụ cười mĩm không che hết hàm răng bóng

Em thiên nhiên đóa hoa mùa hạ

Những giọt mưa đầu mùa sóng sánh chiếc ly không

Tình yêu trong sáng như tuổi mười sáu

Nỗi ngất ngây vô cùng

Mùa mưa làm sao ra khỏi hình bóng em

Quán ngồi đợi người qua khẽ lay nhẹ hàng hoa kiểng

Ai đi ngang che giấu mặt nõn nường

Mưa vang âm dòng suối

Ở thành phố này đôi khi có nhiều người ngồi chờ

Mùa mưa qua tầm nhìn

Tháng năm vừa mới bắt đầu

Tình yêu anh không thoát khỏi em

TÌNH HẠ

 

Buổi trưa xanh với lá nồng

Hương mùa hè rộng lan dần ngõ hoa

Em cười thêm chút chua ngoa

Nêm tình cho thật mặn mà nhớ lâu

Cho người không ngớt về nhau

Những lời nghe tới muôn sau còn ghiền

2008

SỐNG TRONG ĐỜI NHƯ GIÓ LỘNG

Trong chiều dần hết những cánh mùa thu chao vòng lần cuối

Tội lỗi em đâu hãy phơi bày

Một ngọn lá sẽ tàn, dù biết vậy

Hãy xanh hơn thuở mới ra đời

Và cũng như cánh chim cuối trời giông tố kia

Hãy vỗ tiếng chào lực lưỡng trên gió lộng

Tôi làm thơ một đời không ý nghĩa gì

Lời ngợi ca cỏ cây

Có khi vơi đi nỗi buồn cơm áo

Có khi yêu hơn một kẻ lạc lòng

Tôi đã đi ở cuối cùng kia

Và tôi sẽ bắt đầu nơi đó

Nơi đó, bắt đầu hay chấm dứt, không ý nghĩa gì

Nhưng lòng tôi, tên khốn nạn

Đã thì thầm với tôi

Hãy sống lại

Như chiều tà

Như đêm tối

Như lá cây

Môi của em đâu hãy mở

Mắt của em đâu hãy xinh đẹp

Tiếng diụ dàng đâu em hãy thốt

Và nụ cười em đâu hãy nở

Trong trái tim ta có một dòng huyết lưu

Nồng nàn và ngọt ngào như rượu lễ

Trên hai tay chúa dang ra

Mở đầu một bài chúc phúc

Mọi người sẽ đến đây,hẵn thế

Sẽ qùi dưới dãy ghế kia, đúng vậy

Nhưng ngàn đời họ làm sao biết

Kẻ ruỗi dong đã đến đây

Đã ôm bài thuyết giáo ra đi

Mãi mãi về sau

Im tiếng

Hãy cho tôi ngợi ca, một ngày

Trong ơn của đấng cao cả nào đó

Hỡi lòng tôi, tên khốn nạn, hãy im đi

Đừng thở dài những lời cay đắng

Hãy hát, lúc chiều tà

Hồn rung chuông vô tận

Sự bội phản của em đâu hãy phô bày

Tôi hết mình ca tụng

Một ngọn lá sẽ tàn, dù biết vậy

Hãy xanh hơn thuở mới ra đời

Và cũng như cánh chim cuối trời giông tố kia

Hãy vỗ tiếng chào lực lưỡng trên gió lộng

BÀI GIÃ BIỆT THỨ NHẤT

Rồi cũng như bọt biển

Giã từ nước xanh

Như những con dã tràng

Một đời hoài công còng lưng mỏi gối

Như sợi tóc thời con gái

Ngã sang màu khi tuổi trẻ chia tay

Như thân thể căng buồm xanh một thuở

Hơi thở dứt ngang ngoài đêm

Thôi giờ bắt tay giã từ mi, Vỹ Dạ

Căn nhà cũ túp lều tranh ven sông buồn bã

Mười năm ngó mặt mình trên nước biếc

Những đêm trăng về đứng hát ngoài sông

Những ngày hè dịu dàng hàng cây ru mát ánh ca dao

Mười năm qua tất cả tan hoang

Vỹ Dạ còn là những ngôi nhà đổ

Những quán bánh bèo xưa khói thoảng về xa

Căn nhà cũ yêu dấu

Đã ngã xuống con sông xác người

Thôi giờ bắt tay giã từ Huế nghe Huế

Một sớm một chièu đạp xe qua cầu Trường Tiền

Trời mây xám trên cao sương mù bay dưới thấp

Năm tháng ngậm ngùi không đi

Một sớm một chiều vào Thành nội

Mùa thu dừng lại nơi đây

Lá vàng bay con đường vắng

Cây nuối tiêc kinh đô xưa

Cỏ ngã soài tấm tức

Nhạc cung vàng trỗi khúc chia xa

Gió sông thổi phất phơ đời phiền muộn

Ngày vi vu trên đầu ngọn xanh

Thôi giã từ mi, Vỹ Dạ

Thôi giã từ Huế nghe Huế

Căn nhà cũ ven sông

Những con đường huyền thoại

Ôi mười năm

Mười năm đã qua rồi không còn gì để lại nữa

(1968)

 

3149416591_f041ff5f52_s

 

Normal 0 false false false MicrosoftInternetExplorer4

BUỔI TRƯA VỀ ĐẠI LỘ

Tôi đi trên con ngựa sắt cũ kỹ

Từ ngõ hẻm ngoại ô

Bảy giờ sáng

Cháu gái đã đi học

Con cái đã đi làm

Tôi cũng đi

Trên con đường hàng ngày nhiều người qua lại

Ngày nào cũng như nhau

Người và người

Chuyển động không dứt

Trời hôm nay tốt

Mùa mưa đã hết

Bạn nhắn tin trên máy

Gặp gỡ thường kỳ

Nhìn buổi sáng đi qua trên những cành cây ngọn lá

Cho đến khi mặt trời nóng lên

Con đường đông xe trở lại

Tôi về qua đại lộ

Buổi trưa

Con ngựa sắt khò khè

Mỗi ngày bước đi như sự thể hiện cần thiết

VÍ DỤ EM

Chạy ngang qua quán mười một giờ đêm

Người con gái mặc áo phông quần bó

Ví dụ khách lữ hành

Không nhìn thấy

Chỉ là một vệt sáng

Như sao băng em chợt tắt

Tháng chạp sắp hết những ngày cuối

Gian hàng bày biện rực rỡ

Trong ước vọng mùa xuân em

Đôi cánh soãi bay một trời hạnh phúc mới

Ví dụ về một loài chim

Không có trong sách đỏ

Tia nắng của ngày rực sáng đêm

Những người đi bộ trong công viên

Hái những vì sao khuya

Sắp hàng chào đón nàng trở lại

Không gian buổi hẹn hò đầu tiên

Ví dụ về những đôi mắt

Sáng như những vì sao khuya

Tưởng chừng không năm tháng

Yêu em

Hãy cứ tạo ra nhiều giả thiết

Để set up một cuộc tình

MÙA MƯA 2009

Những giọt mưa rơi mãi vào quá khứ
Nơi ấy, tuổi trẻ của tôi
Nơi ấy, tình yêu của tôi
Dịu dàng và rực rỡ
Bao nhiêu năm cuộc đời tôi
Mềm dịu vẻ đắng cay
Đằm thắm nỗi đau sự sống

Chiều mưa mãi như những ngày ở quá khứ
Con đường trắng xóa cùng những vài cầu
Mùa đông của tuổi trẻ tôi ngoài ấy
Nơi của những đền đài lăng miếu cũ
Nơi ấy, tuổi trẻ của tôi
Nơi ấy, tình yêu của tôi
Nỗi thương nhớ sắc nhọn
Cứa nát những đêm dài chốn xa xôi

Chiều mưa những giọt mưa của mùa
Chảy tràn vào quá khứ
Tôi ngồi câm lặng với tàn phai
Không dứt

T.H.T

.


Nhà thơ Từ Hoài Tấn & Võ Quê tại 81 Trần Quốc thảo, SG sáng 19.4.2011.

Ảnh: Bùi Chí Vinh