Print

NHÀ THƠ PHẠM NGUYÊN TƯỜNG

Published Date
Written by Võ Quê
Hits: 9238

Giới thiệu Nhà thơ Phạm NguyênTường.

 

PhamNguyenTuong_re1

 

 

Normal 0 false false false VI X-NONE X-NONE MicrosoftInternetExplorer4

Bút danh khác: Ngự Viên, Phạm Tường Hân

Sinh ngày 25 tháng 9 năm 1972

Tại quê ngoại Tam Kỳ- Quảng Nam

Quê quán: phường Phú Cát- Huế

Nhà thờ họ: Xuân Tùy- Quảng Phú- Quảng Điền- Thừa Thiên Huế

Chức vụ: Chủ tịch Hội Nhà văn Thừa Thiên Huế

Tốt nghiệp Đại học Y khoa Huế (1998) và Đại học Sư phạm Huế (hệ tại chức, chuyên ngành Thực hành phiên dịch, khoa Ngoại ngữ - 1998).

Tốt nghiệp Cao học chuyên ngành Ung thư Trường Đại học Y Hà Nội 2003. Hiên đang làm Nghiên cứu sinh Tiến sĩ.

Học vị và nghề nghiệp: Thạc sĩ Y khoa, bác sĩ chuyên ngành xạ trị ung thư, khoa Ung bướu Bệnh viện Trung ương Huế.

 

Những tác phẩm đã xuất bản:

 

• Hoa cúc mùa thu (tập thơ) Nhà xuất bản Thuận Hóa 1994

• Lá tháng Chạp (tập thơ) Nhà xuất bản Thuận Hóa 1998

• Quang gánh và những bài thơ khác (tập thơ) Nhà xuất bản Hội Nhà văn 2006

• Chết như thế nào (bút ký) Nhà xuất bản Thuận Hóa 2009.

 

 

Sẽ in:

 

• Ân tình trong lời (tập bình thơ)

• Dưới vòm trời xanh thẳm (tập bút ký)

 

Những giải thưởng:

 

• Giải 3 (thơ) Cuộc thi sáng tác văn học “Tác phẩm tuổi xanh” do báo Tiền Phong và Trường Viết văn Nguyễn Du tổ chức (1993)

• Giải Khuyến khich, Giải thưởng Văn học Nghệ thuật Cố Đô lần II, với tập thơ “Hoa cúc mùa thu”

• Tặng thưởng tác phẩm xuất sắc năm 2006 của Hội Liên hiệp Văn học Nghệ thuật Thừa Thiên Huế với tập thơ “Quang gánh và những bài thơ khác”

• Tặng thưởng thơ hay của Tạp chí Sông Hương, Cửa Việt...

Cảm nhận về nghề:

Cứu cánh của thơ và con người: Phụng hiến (chữ dùng của thi sĩ Bùi Giáng)

 

TUỔI THƠ

Ta trở lại trên chuyến xe bọ xít
Tuổi thơ ơi em nằm lại bao giờ
Con dế ngủ mớ vang trời cổ tích
Nghe run người lồng lộng cõi em xưa...

Mảnh gốm cổ trôi ngược dòng gió mỏi
Phải mùa thu mang phong sứ tật nguyền ?
Hay chính em cũng tang bồng quá đỗi
Trong từng đêm giấc cỏ trinh nguyên !

Em trú vội vào trận mây ngùn ngụt
Sao khác quá trò chơi cút bắt hôm nào
Ta bất lực. Em chẳng hề lên tiếng
Bên kia trời phong sứ thổi nghêu ngao.

Vầng trán rộng mãi im lìm mê ngủ
Nắp hầm thiêng chôn khát vọng kêu đòi
Ta hà tất một đời hia mão
Chong mày bên nguyệt ký nghiêng soi...

Năm tháng bạt một loài chim trốn rét
Bươn bả về phương Nam
Em ở đâu sau mùa di trú ấy
Bỏ ta linh hồn gấu trắng căm căm...

ĐÊM MỘT MÌNH

Chậc, những mặt trời đã cũ. Còn mong gì ở ngày mai… ngày mai… nghe nhảm nhí thế nào. Thôi về vốc ngụm nước sông uống thử, làm cuộc hành trình từ nước lã xem sao… Ơ mình vừa nói điều gì vậy nhỉ, những bước chân quên béng mặt đường, phải chiếc lá vừa rơi xoay theo chiều mộng mị, trước mặt mình như những quẻ âm dương ?

Đêm sâu hoắm và xoắn hình trôn ốc, mình đi theo lối - lạc - đường – về, phía xa hút có ngọn đèn hạt đỗ, có tiếng rao mời mọc trăng khuya… Ô mời mọc mời mọc mời mọc, suốt đời ai mời mọc ai nào, phía xa hút có một chiều trắng tóc, mình rụng về đáy giấc chiêm bao…

Đêm một mình đi nghe buồn hoang đất đá
Rằng đi – trăm - ngả, rằng về - trăm – năm
Lành lạnh nghe chưa giấc trời trở dạ
Rằng gió về quê dọn lại chỗ nằm…

Thôi quên đi thôi về đi hỡi mảnh hồn đêm ngơ ngác, mắt trừng lên đau đáu sao trời, rồI sẽ rụng những quân cờ bạc thếch, như hồi âm buồn bã cuộc chơi. Thì nhớ chi ván cờ cay đắng, hơn một lần con tốt sang sông, để ngoảnh lại thấy kinh thành mất trắng, dáng vua gầy mờ cũ rêu phong…

Bỗng nhớ lại lời ru của mẹ
Mẹ vắng nhà lâu lắm chẳng về đâu
Bốn tao nôi căng từ non tới bể
Tao nôi nào chùng nghẹn cơn đau ?

Thôi ngủ ngon dòng sông không có lỗi, con tốt sang sông mất chuyến đò về, đành ngủ lại bên vùng cỏ rối, rưng rưng niềm hành khất đam mê. Thôi ngủ ngoan lời ca dế nhỏ, đừng nhắc ta nhớ mẹ làm gì, đừng nhắc ta nhớ tuổi thơ làm gì nữa, để mộng - suốt đời kéo mộng - suốt - đời đi…

Tôi ước được làm con dế xanh hát ca hoài không biết mệt
cho đêm cho bờ cỏ nát nhàu
rồi gục về bên gốc cây xấu hổ
nghe tơ non khép mắt lạng cầu…

 

LINH MIÊU

Em là con linh miêu lông trắng như tuyết
Phải không đôi mắt xanh dài dại ngọt ngào
Miêu ngái ngủ cả đến từng nhịp thở
Móng vuốt dịu dàng sắc nhọn như dao
Em là con linh miêu lông trắng như tuyết
Huyền thoại xưa kỳ diệu ngô nghê
Ngày em nhảy vọt qua xác mục
Cho tôi từ cõi chết quay về
Em là con linh miêu
Em là con linh miêu...
Em là con linh miêu lông trắng như tuyết
Trắng như bây giờ ta chẳng còn nhau
Miêu đã hóa chồn hoang giữa bụi mù dĩ vãng
Để tiếng hú dài rười rượi đêm sâu...

THUƠ XA EM


Có một dòng sông chảy hoài trong tâm thức
Thuở nào ta yêu em
Sự hoang vu của buổi chiều kiệt sức
Hiện ra như một kết cục đê hèn
Bao nhiêu đêm ký ức về đập cửa
Lôi ta đi nạm cỏ ngậm ngang mồm
Thành phố của những mê lộ
Tiếng chổi dài quét vội những chiếc hôn
Bao nhiêu mặt trời không giữ được giùm ta chút lửa
Đêm ơi xin cùng cạn chén trăng rằm
Có một dòng sông tâm thức
Xác ta lềnh bềnh như thể trăm năm...
Em vụt đến, chưa kịp gì, vụt mất
Để ta yêu mụ phù thủy trong đời
Câu thần chú biến ta thành hành khất
Xin gì đây ta ngửa nón lên trời?
Thơ đến lúc cũng giở trò bội bạc
Huống hồ em xa quá triệu tầm tay
Ta với tới một vì sao đẫm ướt
Thề không sáng nữa đêm nay!

P.N.T

 

*

 

Tư liệu:

Đọc "Chết như thế nào" của Phạm Nguyên Tường - Bài của Nguyễn Bội Nhiên.

- http://www.baoquangtri.vn/default.aspx?TabID=99&modid=488&ItemID=11127

- http://baoquangnam.com.vn/van-hoa-van-nghe/tac-gia-tac-pham/19174-cai-chet-cung-can-co-chat-luong.html