Print

NHÀ THƠ HỒNG VINH

Published Date
Written by Võ Quê
Hits: 5402

Giới thiệu Nhà thơ Hồng Vinh.

hongvinh

Tên Thật : Hồng Thị Vinh
. Sinh quán : TP Huế
. Trú quán : Nha Trang
. Nghề nghiệp : Giáo viên
. Hội Viên Hội VHNT Khánh Hoà

ĐÃ XUẤT BẢN :

- Ngàn năm mây bay

 

hongthivinh1


- Đời vạn dặm

 

doivandamhongvinh

 

- Mưa đầu nguồn


Thơ nhiều tác giả:

- Tuyển tập “ Thơ văn xuôi Việt Nam và nước ngoài “
- Các tuyển tập Nhà văn hóa Tỉnh Khánh Hòa
- Tuyển tập Festival Huế 2004
- Tuyển tập “1000 nhà thơ Huế đương thời“
- Nhiều Tạp chí và báo trong và ngoài tỉnh

MÙA ĐÔNG ĐI QUA PHỐ HUẾ

Bỏ đời thấy phố khuya thêm
Giấc mơ cũng lạnh dáng thuyền lênh đênh
Mây đưa phớt nắng hồng lên
Êm như áo lụa người vin một lần
Giờ xin trí nhớ kín bưng
Con sông lãng mạng cánh rừng hạ khô
Rêu xanh vạt tóc mơ hồ
Che lu nửa phía ngày xưa bên người
Với đôi tay trót rã rời
Tôi du tôi xuống phiến trời lạnh căm
Trăm con mắt ngó âm thầm
Aâm thầm gởi lại nỗi hàn theo mưa
Phố buồn chân bước trơ vơ
Hồn như lên tiếng kinh cầu nửa đêm
Một tôi tới cõi đời quên
Xót bao hồi tưởng từ thiên thu nào
Nội thành giục bước về mau
Tôi mang về đó niềm đau ru người


LOÀI HOA CHỢT NỞ


Núi trước mặt
Đi hoài không tới
Phải đâu vạn dặm
Biển trong tầm mắt
Không chạm đựợc bờ
Đâu phải chồn chân
Có phải núi gần
Đường ta xa
Có phải biển đầy
Hồn ta cát mọn
Nằm thu mình
Giữa bãi sóng trùng dương
Núi cao vời
Biển vây quanh
Thân khó thoát
Giữa trùng vi
Tâm lại ở bên ngoài
Còn chăng
Chút nợ hình hài
Dường như một loài hoa chợt nở
Dường như mùa xuân đang qua.

ĐỒI VỌNG CẢNH

 

Normal 0 false false false VI X-NONE X-NONE MicrosoftInternetExplorer4

Mây có khi ngừng có khi bay
Sông có khi trong có khi đục
Đục rồi trong
Bởi suối nguồn cũng muốn trôi êm ả
Muốn chiều lịng người
Làm con nước hiền
Uốn lượn giữa bờ xanh

Ngày lặng lờ qua Kinh thành soi bóng cổ
Đêm dưới trăng ngà mênh mang làn ca điệu Huế
Như kiếp hồng nhan say tình khách viễn
Dòng Hương bao nỗi can qua

 

Chuyện cơ trời mưa nắng
Chuyện chiếc cầu gãy năm xưa
Chuyện dưới mười hai nhịp thuyền rồng không vua
Nỗi trôi lời ca kỹ
Và hôm nay
Chuyện nội ngàn xóa nét nguyên sơ
Đồi Vọng Cảnh lỡ loang màu thủy mặc

Mặc lời kêu thương không đồng vọng
Cảnh cũ sương mờ sáng sớm tinh mơ
Chiều hôm tịch lặng
Huyền ảo đêm trăng
Sẽ vĩnh viễn xóa nhòa
Khi vùng tóc liêu trai đại ngàn
Lầu cao đèn đóm
Được cài lên những trâm lược kiêu kỳ

 

MÙA HẠ TRỞ VỀ HUẾ

Mùa đã tới gọi mời trong hương lụa
Màu áo xưa giờ úa nét thiên thanh
Tóc mây buông vương rối cả hoàng thành
Qua nội cỏ chợt trở buồn thê thiết.
Sông núi ấy bỗng ôm mình dãy chết
Tôi nghe hồn bước xuống cõi thiên thu
Tim không ngươi nên tình đã đui mù
Thu khép lại bóng người trong nỗi nhớ
Nhìn môi mắt đã thấy buồn cách trở
Chút ái ân nhung gấm cũng hoang tàn
Vẫn một chiều xưa như vạt nắng tan
Còn luyến tiếc ngã màu trên thành quách
Ôi xứ cổ vẫn giam đời hương sắc
Một buổi về ngơ ngẩn bến sông xưa
Bước ngậm ngùi qua phố vắng đèn thưa
Nghe xót mắt giọt nước mưa mùa hạ

VÌ SAO TRONG KÝ ỨC

Thắp một vì sao nhỏ
Trong ký ức mỏi rời
Người chờ trên phố
Tôi xõa tóc liêu trai
Đêm chìm trong hành lang
Hồn trường qua tháp cổ
Như loài rắn nghĩa trang
Đốt tình trong mắt đỏ
Mùa thu về rộng quá
Bình dược thủy thay màu
Qủa tim không còn nữa
Giọt cuối cùng tan mau
Mùa đông về tạnh khô
Rêu xanh rên thềm đá
Phơi mặt đời nông nổi
Đến nhức buốt xương da
Loài chim về đổi giọng
Khao khát cuộc diễm tình
Trên hàng cây lạnh cóng
Rồi xếp cánh quyên sinh

NGUỒN CẢM

Rồi một tháng
Một năm
Mười năm….
Cũng hết nỗi dại khờ
Bờ nhân gian
Phủ đôi vầng nhật nguyệt
Ngày đi đêm đến
Mặc tình xuân thu
Bao nhiêu nét gợn
Bấy nhiêu mùa
Xanh biếc trời xanh.
Mây long nhong
Mặc con nước
Mãi mê tìm nguồn
Rừng thì thưa
Truông thì rậm
Thân thì rỗng
Tâm thì đầy
Rớt bóng qua
Đời ta đã chẳn
Vạt lau mềm
Che nửa mái tóc xanh
Mây đầy trời
Mà vẫn thấy mong manh

HV

*

 

ĐỌC THƠ HỒNG VINH

QUÁCH GIAO

doivandamhongvinh

Mùa Xuân Đinh Hợi đến với tôi thật lặng lẽ. Cây Thiết Mộc Lan nơi đầu ngõ năm nay ra hoa muộn song lại tàn trước Tết. Hoa trong sân nhà chỉ lưa thưa vài nụ Bát Tiên. Hai chậu mai không buồn đâm hoa trổ nụ. Đành thưởng xuân bằng thơ văn của bằng hữu.

Tôi đã đọc nhiều lần tập thơ Đời vạn dặm của tác giả Hồng Thị Vinh. Tập thơ có nhiều thể loại. Loại nào cũng gây nhiều hứng thú và suy tư.Có lần tôi phải thốt lên: đọc thơ Hồng Vinh cần có nhiều suy tư và nghiền ngẫm. Hình như thơ Hồng Vinh khiến người đọc phải nhớ lại nhiều bài thơ vào những thời khá xa xưa, đến phong trào thơ lãng mạn, siêu thực khoảng đầu thế kỷ hai mươi.
Nhưng ấn tượng nhất đối với tôi là trang thơ mang đậm hơi hướng Thiền môn.
Một bài thơ đầu:
Bừng đón xuân
Rừng hoa dại
Đôi bướm vàng.
Đây là một cảnh xuân của thiên nhiên nguyên thuỷ. Tác giả không tham dự mà chỉ nhìn ngắm thưởng thức để rồi hoà đồng vào với thiên nhiên.
Núi rừng trùng điệp
Chiếc gậy trúc
Vị sư già.

Đây là cảnh không đơn côi của con người trước núi rừng trùng điệp. Vị sư già không lạc lối với chiếc gậy trúc trong tay. Cuộc đời và niềm tin tràn đầy trong ý thơ. Hình bóng vị sư già với cây gậy trong bài thơ khiến người đọc nhớ đến bài thơ của nhà thiền sư Basho Nhật Bản:
Cánh bướm thiu thiu
Trên đầu gậy
Nhà sư
Đi hành hương.
Trong bài thơ cái tĩnh tràn đầy trong cái động.
Cũng một nhà thơ Nhật đã viết một bài thơ diễn tả mùa hoa anh đào nở chỉ với một từ duy nhất.
Đi
Suy ngẫm trong một thời gian khá lâu tôi mới cảm nhận được cái thú vị của bài thơ. Tôi nghĩ rằng cần phải sống nơi xứ hoa anh đào nhiều mùa hoa nở thì mới cảm nhận được đầy đủ ý nghĩa của từ “Đi”.
Hoa anh đào nở là động lực lớn lao đã đánh thức tâm hồn và khêu dậy thể xác con người bừng sống dậy sau một mùa đông giá lạnh để cùng với hoa anh đào đón mùa xuân mới. Tình hoa và lòng người cùng hoà nhịp với đất trời đón xuân. Người người cùng đi, nhà nhà cùng đi, nơi nơi cùng đi. Đi để ngắm, để thưởng thức, để chiêm ngưỡng màu hoa trinh nguyên như ngọc như ngà, nhìn cánh hoa phơi phới như những vần thơ trác tuyệt, như những cung nhạc vô âm rung động giữa đất trời. Cùng nhau đi xem lễ hội anh đào để nhìn người và được người nhìn, để ngắm hoa và hội nhập vào hoa. Mùa hoa đào trở nên linh thiêng, huyền nhiệm. Và “Đi” là sự hành hương cần thiết.
Hai bài thơ sau của Hồng Vinh:
Hồn trần bụi tục
Nương theo
Gió thoảng ngoài

Là hạt cát
Bay vòng
Vô lượng kiếp

Là:
một nhân sinh quan thấm nhuần hương vị Phật. Bài thơ khiến người đọc nhớ đến những bài thơ của nhà thơ Thao Thao in năm 1943 trong tập thơ “Trăng nước” do nhà xuất bản Tri Tân xuất bản tại Hà Nội:
Bể mịt mùng
cát vàng nhạt
trăng soi
để nói đến cái mênh mông cô quạnh của cõi đời này.
Chuối bâng khuâng
ngắm bèo ngủ
chân cầu.
Có sự liên tưởng đến thơ của các nhà thơ khác khi đọc thơ Hồng Vinh vì thơ Hồng Vinh gợi nhiều suy tư và gây nhiều cảm xúc.
Đầu xuân đọc được vài câu thơ đẹp và ý vị của Hồng Vinh lòng khoan khoái hơn là ngồi ngắm một chùm hoa lan cắt tỉa đẹp đẽ song lại là hoa giấy.
Xin cảm ơn tác giả.
Q.G

(nguồn: TCSH số 218 - 04 - 2007)