Print

NHÀ THƠ NGUYỄN LOAN

Published Date
Written by Võ Quê
Hits: 6881

Giới thiệu nhà thơ Nguyễn Loan, hội viên Hội Nhà Văn Thừa Thiên Huế.

 

Image 

 

 

Sinh 1954 tại Nghi Lộc,  Nghệ An. Nguyên là công nhân ngành in ở Huế. Hội viên Hội Nhà Văn Thừa Thiên Huế.

 

Tác phẩm đã xuất bản:


- Lá thời gian
- Tinh khôi
- Chàng ca sĩ bình minh

 

 

Cảm xúc mùa xuân

 

Muốn nói với mùa xuân

Tất cả nguồn cảm xúc

Như anh nói với em

Lời yêu thương thứ nhất

 

Ngỡ như từ ánh mắt

Màu tơ non tràn trề

Ngỡ bàn tay gieo hạt

Hát với người ra đi.

 

Vườn mai vàng sắc quê

Ánh mặt trời đến ở

Ta bỗng gặp lại mình

Giữa mỡ màng khoai lúa.

 

Trời êm như nỗi nhớ

Biển xanh như câu thề

Trên con đường ta bước

Mùa xuân đang dậy thì

 

Mơn man gió thơm về

Thoảng hương đồng hương đất

Có những điều chưa gặp

Cũng trở thành thiêng liêng.

 

Vì sao anh thương em

Mà quên mình sương gió

Vì chung một nghĩa tình

Em cũng nhiều gian khổ.

 

Chẳng còn chi bỡ ngỡ

Trước cuộc đời ta yêu

Mỗi nhành hoa, ngọn cỏ

Cũng vì ta sớm chiều.

 

Sẽ cảm hết mọi điều

Khi niềm vui đang tới

Ta nhận về: TÌNH YÊU

Mùa xuân không từ chối.

Quên

Trời quên ngọn gió mồ côi
Giàu sang mấy cũng không nuôi gió gầy
Qua bao truông rộng, sông đầy
Gió giờ còn gió đắm say buổi đầu?

Bờ quên mất chiếc thuyền câu
Mặc cho sóng biển làm đau mạn thuyền
Ra khơi luôn giữ lời nguyền
Nhưng thuyền nay vẫn vô duyên... không bờ

Mùa quên hết những mầm tơ
Thiếu mưa, thừa nắng cây giờ xác xao
Cứng như đá cũng khóc gào
Huống hồ cây thấu nỗi đau cháy lòng

Ra về... đang buổi chợ đông
Ai quên tôi giữa mênh mông... đồng tiền?
                                                Huế, 9/2001

Linh cảm

Tôi già đi chừng ba mươi tuổi
Bởi đêm qua mộng thấy trăng tàn
Em xé vụn mùa thu không tiếc nuối
Bài thơ tình tôi tặng cũng chết oan

Tôi trẻ lại chừng hai mươi tuổi
Bởi chiều nay em mặc áo thu vàng
Trăng đêm qua thành CON THUYỀN TRẮNG
Chở hồn tôi bay bổng giữa không gian.
                                                Huế, 2000.

Khi chiều buông xuống...


Khi chiều buông xuống. Tôi nghe
Nắng đi rất nhẹ mà se thắt lòng
Cánh chim đơn chiếc lượn vòng
Dịu dàng vẽ giữa tầng không nét buồn

Khi chiều buông xuống. Cây vườn
Lơ thơ lá ngủ chập chờn chiêm bao
Mơ hồ tiếng gió lao xao
Đôi con bướm động nép vào cánh hoa

Khi chiều buông xuống. Sương sa
Sương hay nước mắt nhạt nhòa của cây?
Hương gì quanh quẩn đâu đây
Tóc ai qua ngõ thơm lây cả hồn.
                                Huế, 9/2001.

NGUYỄN LOAN
(nguồn: TCSH số 154 - 12 - 2001)