Print

Nhà thơ LÊ VĨNH THÁI

Published Date
Written by Võ Quê
Hits: 7170

Giới thiệu nhà thơ Lê Vĩnh Thái, hội viên Hội Nhà Văn Thừa Thiên Huế

 

 

 

 

Bút danh: Lê Vĩnh Tường, Tịnh Thi, Tường Thi

Sinh ngày 09 tháng 03 năm 1975 tại thành phố Huế.

Quê quán: Làng Phú Bài, xã Thuỷ Phù, huyện Hương Thuỷ, tỉnh Thừa Thiên Huế.

Thường trú tại: 461 Sông Hương, thành phố Huế.

Điện thoại liên lạc: 0989.953.886 – 0914.052.063

http://levinhthaihue.blogspot.com/

Email: This email address is being protected from spambots. You need JavaScript enabled to view it.

This email address is being protected from spambots. You need JavaScript enabled to view it.

Nguyên là giáo viên.

Hiện nay đang công tác tại Tạp chí Sông Hương.

Hội viên hội Nhà Văn Thừa Thiên- Huế thuộc hội Liên hiệp Văn học Nghệ thuật Thừa Thiên Huế.

Đã có thơ đăng trên các Tạp chí, báo Trung ương và địa phương như: Tạp chí Thế Giới Mới, tạp chí Sông Hương, tạp chí Kiến Thức Ngày Nay, báo Giáo dục và Thời Đại, báo Tuổi Trẻ...

Ký ức Xanh thơ, Nhà xuất bản Thuận Hóa 2004.

Ngày không nhớ thơ Nhà xuất bản Thuận Hóa 2010.

 

Người diễn tuồng đời mình

Dưới đường mưa
người đàn ông quẫy mình
trò tuồng nám đen mặt diễn
lần đổ xuống đường điệu cười xộc xệch
cơn đau sau lưng

Ngày đi chậm
khoét sâu bàn chân du mục

Đã nhiều lần
chiếc xe nằm chỏng cọng đung đưa
bộ mặt cũ đã mòn rơ
người đàn ông xô bóng qua chiều
bỏ quên mình sau trò đùa man dại
bàn tay ngửa
xoay tròn bẹ nón rách lẳng quai
xuống phố
sủi tăm trong đáy cốc
mơn trớn say

Đời khuya
đường về thẳm lối
trên chạng ba phủ rêu sần sùi trơ dáng
trượt dài
mùi thơm nóng từng lời rao
chong lên

Sớm mai
chùm hoa leo quanh chiếc vòng
hở hang con mắt
thơ đã thức vẫy đêm dài
tức tưởi gồng lên
ánh chớp cuối mùa
ngoi ngóp đáy sông quê

.

Khi chúng ta không là của nhau

những mảnh vỡ hoàn hảo
tôi buộc lại trong trí nhớ mơ hồ

I.

chúng ta ngồi bên chiếc bàn dưới hiên nhà
phả hơi thở dài không thành tiếng
tia mắt im
đôi môi câm
chân buông
mười ngón tay di quanh chiếc ly đã nghiêng giọt nước
trên chiếc bàn hai chân
bên hàng cây
những hàng cây nháo nhác chuyện người

khi chúng ta không còn nhau
ngôi nhà trở nên hoang vắng
người đàn bà bước vào
bằng đôi chân lạ

những đứa trẻ
bên lề
nhiều cặp mắt nhìn vào đầy lòng cảm thông tội nghiệp
của người ngoại cuộc
chúng ta đem hạnh phúc làm trò đùa khốn nạn
chính mình

khi chúng ta không nhìn nhau
chúng ta không là của nhau
nhiều cặp mắt lấm lét nhìn vào
lời cầu mong chiếc bàn không còn chân nữa
những người đàn bà bước vào
bằng những đôi chân lạ

II.

bây giờ
ngồi bên nhau
thời gian trở về tuổi hai mươi
chúng ta nói điều mình muốn
tình yêu và những đứa con của hai người
chẳng có gì lạ
chúng ta nghĩ về một đứa con khi hai mươi
điều đó chẳng thể vì em và anh đã rơi tự do theo vòng xoáy quán tính, những giọt mưa bên triền sông

giờ, chúng ta nói câu chuyện mới hơn khi tuổi hai lăm không dám mở lời
về một con đường, về một vách ngăn
về buổi chiều, dòng sông, cây cầu và bước chân rời rạc đi qua
về ngày thu, đêm hạ khi ý tưởng lớn lên đã khác hẳn con đường
ai cũng biết
muộn

bây giờ chúng ta vô tư hơn
mặc nhiên cuộc đời trôi
mặc nhiên số phận
vì cuối con đường ta chẳng chảy vào nhau

ta bên nhau
tấm phên mọc lên trong tâm tưởng
và hỏng nhiều lỗ ngay giữa chính mình
hơi thở không quyện vào nhau như trước
trong đêm trăng đánh rơi mình dưới hồ sâu không đáy

hơi thở gấp khúc mất dần
chúng ta diễn tả ngôn ngữ như những gã cao bồi miền Tây
những gã cao bồi không sợ chết
chúng ta sợ những ánh mắt soi vào

bàn tay em duỗi tuốt về một ngày
không hơi thở gấp
em nuốt vào ngực quãng vắng đời mình

III.

Trịnh Tuyến Hùng, bạn đã đi trước giờ điểm danh

chúng mình ngủ vùi trên chiếc ghế
tận cùng chuyến đi
quên
đôi mắt lim dim qua đoạn dài không biết mỏi
gương mặt phù khói ám cơn mưa buổi sáng, mất hút mắt nhìn
ngụm rượu còn sót đê mê cơn say buốt cổ họng

đã vắng người hát bên đường mỗi bận bóng đổ mồ hôi
chiếc đồng hồ ghim anh trong một giây
thời gian điểm danh từng khuôn mặt
mỗi ngày
vắng...
em hồ đồ trong cơn điên rằng anh có mặt
rằng anh sẽ đến kịp giờ
anh không lặng im
môi không cười thoáng chốc
anh đợi điểm danh
và em
tìm
vắng một...

em đốt cho anh chiếc đồng hồ
em đốt cho anh gương mặt thân quen
em đốt cho anh đời mình
chờ

trong lặng câm
em nhìn qua màn khói
anh
mình là của nhau
chúng ta...
thời gian dừng lại bên tấm hình
quên...

.

Cho thơ

thơ
từ chuỗi ngày chảy trên đôi tay sờn phai mặt phố
trên cánh hoa trong veo ngày chia xa
tận đáy sâu thẳm ngây ngấy hơi người

thơ
đêm dài ngọn đèn chong
nhảy múa từng con chữ
chút quá khứ cắt ra từng mảnh vỡ
vụn vặt
con kiến tha từ đất
từ thơ
từ nỗi buồn không thành tiếng
trong giấc chìm của đêm

thơ
còn hỏi giữa những ngã đường tìm lối rẽ
vùi trong đống sách cũ muộn mằn vỉa hè
nhòe nhoẹt ố vàng câu chữ tặng nhau

.

Cho em

cho em
chiều trên dòng sông

cho em
những ngọn sóng vỡ đầy sương sớm mai thành nội
qua lối mòn loang lỗ những giọt trắng xanh hun hút

cho em
một chút nắng chảy về tâm tưởng
ăn mòn tháng ngày anh
trên mái ngói sạm rêu ngòn ngọt phố
và cả những buổi chiều Huế
không hoàng hôn rơi tím mặt quay vòng giữa phố
không anh

thành phố buổi chiều
những chuyến xe nườm nượp qua

cho em
ngày trai trẻ
trong huyết quản chảy từng cơn rối rít âm thanh cuồng nộ
về từng cơn mưa xối xả
và cuộc đời chẳng thể khác

chẳng còn gì cho em
khi bàn tay điên cuồng vô danh trên trang viết
ngôi đền cháy dần trong trí nhớ về một ngày
rát bỏng chân qua
mơ hồ nhớ...

.

Bình minh

ngựa đã mỏi
về sông vốc nước
bàn chân hoại tử mấy con đường
còn chi ngày xanh thẳm
đầu đội chân mình
đau điếng âm xưa

gần nửa đời hí vang gió núi
khụy vó nghiêng bờm trước bóng hoang
gần nửa đời nát đau từng đám cỏ
tao nôi tan nát giữa chừng

ngựa đã mỏi về sông vung nước
mấy mươi năm ngã khụy bước đê hèn
mấy mươi năm
một ngày sực tỉnh
ôm sông ngụp bóng bình minh…

.

NHỚ

 

thời gian nào về đòi em chút Huế

hỏi dòng Hương xanh tự bao giờ

đi giữa phố nghêu ngao mà hát

- Xa ngái con đường

em bỏ mà đi...

Mưa - có chi mà xối xả

ngoài vườn vắng tiếng chim quen

im lặng căn phòng, rêu phủ tháng năm

Hà Nội nhớ...

Ngày tháng nào tôi vội rời xa Huế

Lòng trĩu buồn qua phố mênh mang

đi từ thuở biết không còn nhau nữa

về, xin về từ độ chưa tan...

KHÚC HÁT ĐI TÌM

Chị
ru cho mình cái tên hoa rừng biêng biếc.
Ngày đi
chị cầm tuổi thanh xuân qua chiếc cầu
vướng đầy hoa dại
khối kẻ trông theo
bỏ lại đằng sau lời khen - chê
Tình yêu chị buộc trên mái tóc thề
Chiều nổi gió...

Mùa đi - mùa đi...
Hạnh phúc đâu của trời ban
chị nửa đời lận đận đi tìm.

Gã đàn ông ngày xưa trở về
những tưởng hạnh phúc nảy mầm
Trời nổi gió...
Cô đơn nhú lộc khắp phòng...


ĐÊM LŨ ĐẦU NGUỒN

Cho học trò thân yêu...

Đêm đầu nguồn ngồi nghe mưa đổ
Nước lũ mênh mông cuộn dưới chân đồi
Gió cũng mỏi thả về khuya khoắt
Lũ kiến ngẩn ngơ - thanh củi mục lìa trôi.

Đêm đầu nguồn khoanh tay giữ gió
Chiếc lều tả tơi sập xuống những mảnh hồn mơ
Câu thơ thả nhọc nhằn theo nước lũ
Thầy - trò ôm nhau, rét buốt chặt bờ môi.

Đêm đầu nguồn, tay ghì chặt bàn tay
Nắm cơm muối ấm lòng lúc đói - rét
Củ sắn nhỏ chạy hơn chục bàn tay nắm
Thầy - trò cuộn mình dưới túp lều mưa.

Đêm đầu nguồn, xua rét dưới màn mưa
Thầy - trò cóng răng vẫn cho nhau câu hát
Mưa thì mặc mưa - lũ thì mặc lũ
Các em cười giọt nước mắt mồ côi.

Đêm đầu nguồn, nước cuốn - nhà trôi
Ta ngồi đây nỗi đau xuôi về thế kỷ
Có em bé đầu bịt khăn xô lội trên những phù sa mới mẻ
Và có cụ già, đêm đốt đuốc... tìm con...

NGÀY TRONG VEO Ý TƯỞNG THANH XUÂN

nhiều đêm tôi ngồi nhìn mình qua đám mây bềnh bồng
những vì sao lấp lánh trên bầu trời
tôi được sống từng ngày, thở hơi thở trong veo
Huế dày đặc những giọt mưa, những mặt người đầy đặn
loay hoay quanh mảnh vườn đầy những chùm bông mẹ trồng thuở trước
mặn mà hơn muối trong trí tưởng vun chồi
hằng đêm chảy giọt máu hồng, mướt ướt mồ hôi
những đứa trẻ cần mẫn chất đầy lên vai chở đi ươm những giấc mơ màu

những rệu rã qua thời trai trẻ nhặt từng hạt sạn, nắm đất đắp quá khứ
bu nhau giành giật, xế chiều lê la xoi mói buông lời phỉ báng
ngày mơ, đêm thức cuồng điên ý tưởng bầy đàn,
những hồng cầu phồng lên tụ đầy trên hai đầu gối mỏi
những giọt dầu thô chảy tràn miếng băng dính giả danh,
cả đời cố lao mình đi như con tàu nhưng chưa một lần chui ra khỏi ga xép
trong ngữ nghĩa đầy đám ruồi nhặng lơ đãng
bu quanh cục đường đen bắt đầu rọ nước
con chim sẻ nâu thất thế bay đi qua tháng ngày ẩm mốc
những viên đá cố lăn về phía hòn non bộ trong trò chơi cứu vãn

nhiều đêm tôi nhìn mắt mẹ đầy những vì sao lấp lánh
dòng Hương xanh chảy xiết qua mùa mưa lũ
mảnh vườn phù sa con của mẹ tiếp tục vun trồng
ngày tôi sống đầy ắp thông tin
từ bạn bè, từng đêm đầy sao và từng ngày ý tưởng thanh xuân.

Huế, tháng chạp năm Mậu Tý

.

PHIÊN BẢN

Tiếng khóc của phiên bản mới chào đời

ném tôi vào xa lắc

nhiều ngày, tháng, năm

đầy như nỗi nhớ

của con thiêu thân lao đầu vào lửa

tìm ảo ảnh hào quang của một thời quên lãng

chân lý ẩm mốc trăng mờ tỏ cũng là trăng...

nhiều khi chân đạp lên chân

buộc tên mình ném vào tháng ngày cũ rích

giếng sâu không vang tiếng dội

tôi chẳng thấy tôi...

nhiều đêm,

trước gương

soi chiếc mặt rách in đầy hèn nhát

câu nói ngông cuồng chờ chực, rượu vào mà chẳng thể thốt ra

những đống vỏ chai chất đầy hơn tuổi

lớp lớp chen nhau dày đặc hơn tên

ngước mặt nhìn lên,

ba mấy tuổi thấy trời còn xanh lắm

nhiều khi về ngồi dưới chân thánh thể

một chớp hào quang vạch qua

thăng trầm vang như gió bão

thấy truột tay mình một chiếc lá xanh...

Viết dưới cội đa

Vĩnh tân, Vĩnh Linh, Quảng Trị, tháng 6/ 2008

 

VỚI HƯƠNG THỌ

 

Gom nỗi nhớ

vụt về Hương Thọ

ngày mùa thu rơm rạ trắng đồng

chùm nắng rơi vàng vai áo

lang thang tìm nhau.

Chiều đẩy tên mình lên cọng cỏ

xanh xao gió- nao lòng,

ngày vùi sâu trong tờ lịch

bóc tôi đi xa.

Dòng sông trắng -

con đò chở đi giấc mơ trắng

sóng mắt kiêu kỳ.

Ngôi trường mọc rêu

những mặt người xa lạ.

Hương Thọ một ngày xa

vơi dần câu chữ,

với nhau còn chút đi tìm.

Ký ức gom từng chiếc lá

hát lên mùa xuân

 

CHÂN DUNG I

 

Tôi gọi tôi là thần tượng

Vẽ con mắt trắng nhìn người

Đạp qua thân mình mưa bão

Niềm tin dưới đáy sông trôi.

Tôi vẽ tên mình lên giấy

Lạ- quen khi ngẩn ngơ cười

Ngẫm mình thân làm giọt rượu

Rơi buồn theo gió buông xuôi.

Tôi vẽ đời mình hư ảo

Hai chín xuân buộc trên đầu

Dăm ba cuộc tình còn- mất

Ai về, ai biết đi đâu.

Tôi vẽ lên thằng hèn nhát

Lặng im chẳng dám hỏi mình

Đứng đi nhờ đôi chân mỏi

Tôi cười, tôi khóc, tôi vui...

Tôi vẽ thêm nhiều hy vọng

Tôi chờ, vui đợi ngày mai

Hỏi người bằng ngu ngơ tượng

Hỏi mình, nguệch ngoạc lên thân...

 

L.V.T

 

*

Tư Liệu:

- Thơ Lê Vĩnh Thái giới thiệu trên chuyên mục "Thơ và tuổi trẻ" của Tuổi Trẻ Online

http://tuoitre.vn/Van-hoa-Giai-tri/Van-hoc/Tho-va-tuoi-tre/421317/Tho-Le-Vinh-Thai.html

- Đại hồng thủy 1999", chuyện kể sau 10 năm: Cuộc giải thoát 57 học sinh - Lê Vĩnh Thái.

http://www.tuoitre.com.vn/tianyon/Index.aspx?ArticleID=345502&ChannelID=89

- Về ngôi làng mang nỗi nhớ - bút ký Lê Vĩnh Thái

http://levinhthai.blogspot.com/2009_02_01_archive.html

 

 

 

 

 

Normal 0 false false false MicrosoftInternetExplorer4