Print

TRANG THƠ NGUYỄN ĐỨC TIÊN

Published Date
Written by Võ Quê
Hits: 5105

Giới thiệu sáng tác nhà thơ Nguyễn Đức Tiên cựu học sinh Nguyễn Hoàng...

 

4401055254_f8376fc2f2_m

TRANG THƠ  NGUYỄN ĐỨC TIÊN

 

 

Dáng quê

Cứ ngỡ như về với xứ mơ
Con sông Hiếu chảy qua ngày thơ bé
Bến Đuồi ơi tóc em xanh quá
Nhuộm mây trời và cả lòng tôi

Vườn em xanh mướt mát hàng cau
Áo em phơi sào tre vắt vẻo
Cứ đợi em ra vườn lấy áo
Để trộm nhìn cái dáng rất quê

Có một thời như thế tin không ?
Lòng da diết mà nào dám nói
Con đường quê cỏ mòn theo lối
Dấu nỗi buồn tôi chỉ với tôi

Có những ngày nôn não nôn nao
Gánh cau buồng em ra chợ bán
Cho duyên người mối mai tình thắm
Giữ duyên mình dành để ngày sau

Tôi về đây Cam Lộ người ơi !
Không như xưa khạo khờ nhát nhút
Phong sương nhuốm nên hình nên vóc
Người xưa đâu ? Trống lổng góc chiều

Qua bến Đuồi bóng ngã liêu xiêu
Chân tôi bước qua cầu nghe nao nội
Làng quê xưa sao lạ lùng quá đỗi
Tôi trở về Cam Lộ chờ tôi ...

 

Sợi dây thanh.


Mấy hôm rày đau sợi dây thanh
Lè khè giọng không nhận ra tiếng nói
Cổ họng ta như nuốt nhầm sạn sỏi
Tiếng của ta mà ngỡ tiếng của người

Không ! Ta quyết không mượn tiếng, mượn lời
Dẫu chỉ tạm đôi ba ngày nói đỡ
Tiếng của ta dẫu là hay là dở
Vẫn tiếng lòng từ cha mẹ sinh ra

Mấy hôm rày khốn khổ thân ta
Yêu và ghét không làm sao nói được
Như kịch câm diễn bằng sắc mặt
Không biết người đời hiểu thấu cho chăng ?

Đã đành đau nhưng không khổ chi bằng
Chỉ sợi dây thanh ta không là ta nữa
Chỉ sợi dây thanh mà ta mất lửa
Khốn khổ thân mình chỉ sợi dây thanh

 

Đời trả lại cho ta !

Kính tặng anh Đổng
Và bè bạn ở Thành phố Hồ Chí Minh

Hằng tâm niệm sống thiện tâm lẽ sống
Biết thương cơ hàn đói rách lầm than
Đau nỗi đau trước cảnh trái ngang
Khô nước mắt nuốt vào lòng cay đắng

Vui niềm vui hã lòng bè bạn
Hạnh phúc trên đời không chỉ riêng ai
Gạt sân si nhìn phía ngày mai
Màu nắng hồng trời xanh trong vắt
Hồn thản nhẹ lời ru dìu dặt
Bềnh bồng trôi trong cõi thiên thần

Ôi sáng nay hạnh phúc biết bao lần !
Trong khốn khó ta đành kêu bè bạn
Đáp lời ta là lời vàng lấp lánh
Ta nghẹn lòng run rẩy nỗi mừng vui

Đời trả lại cho ta ân nghĩa ngọt bùi
Công bằng quá ta đòi chi hơn nữa
Niềm tin sáng như vầng đông rực lửa
Ta hả hê tận hưởng lộc đời ban

Xin chuốt trau tuyệt sắc lời vàng
Gởi về bạn trọn bầu tươi đỏ thắm
Đời trả cho ta ân tình nồng mặn
Ta làm sao trả hết nợ cho đời
Xin cho ta nở trọn nụ cười...

Viết trong niềm vui bất tận
Sáng 2-7-08


Được mùa !

Lúa tràn lên đường cái
Rực vàng hun hút mắt
Nắng lân tin chấp chới mặt đất
Hong khô hạt thóc nhà nông

Lúa tràn mui xe,lúa rợp bờ sông
Lúa vượt đại dương mang tên Tổ Quốc
Mang theo tình người tình đất
Lúa lên ngôi vươn tới mọi miền

Đất nước mình chinh chiến liên miên
Bao cánh ruộng không mùa gieo gặt
Lũ Bắc lũ Nam mấy mùa thất bát
Nhà nông lấy củ thay cơm

Kiếp quê nghèo đeo đẳng rạ rơm
Bụng réo sôi nhìn mùa nước mắt
Đất không phụ người người không phụ đất
Chim đại bàng ăn khế trả vàng thay

Nghiệp nhà nông lấy đêm làm ngày
Ủ giống ươm mầm mồ hôi chát mặn
Vết chai bầm trên tay không bao giờ lặn
Nứt nẻ bàn chân kinh niên

Ai người chốn thần tiên
Nhà nông cõng đời hạt lúa
Nào dám mơ giày da, áo lụa
Làm sao thấm hết mồ hôi

Được mùa năm nay lo chuyện ngày mai
Không sang giàu cũng là no ấm
Khát vọng bao đời tay bùn chân lấm
Chỉ mong được mùa rơm rạ vui lây
Nhà nông ơi ! Lúa đã về đây !

 

 

Điều mới biết

Ta cứ ngỡ cơ thể ta cường tráng
Trèo non,lội suối có hề chi
Trái tim ta sức đỏ tràn trề
Niềm tin như mặt trời chói lọi

Ta hát ca yêu đời quá đỗi
Ngạo nghễ nhìn núi thấp non cao
Nhìn bạn bè say nỗi tự hào
Sức ta từng san đồi lấn bể

Ta nhìn ta bao người quyến rũ
Đẹp đến từng kẻ tóc chân tơ
Vui hát ca bài hát mộng mơ
Vô tư trước cuộc đời bão tố

Rồi một ngày lòng ta xiêu đổ
Một cơn đau dội tới từ đâu
Đau từ tim đến tận đỉnh đầu
Ta chếnh choáng trong cơn bệnh hoạn
Niềm tin ta vỡ rạn
Tim thóp thoi từng nhịp van nài
Ta tưỡng như không có ngày mai
Gượng đứng lên tựa vai bè bạn
Mắt ta bỗng bừng lên tia sáng
Máu từ tim chuyển nhịp bồi hồi

Giờ đây khi đã nhận ra rồi
Ta mới hiểu sức ta là mộng tưởng
Một cơn đau sau hồi chếnh choáng
May đời ta năm tháng còn dài
Còn kịp chuyến tàu về với ngày mai...