Print

Nhà thơ PHAN VĂN QUANG

Published Date
Written by Võ Quê
Hits: 7237
phanquang.jpg


 

TRANG THƠ  PHAN VĂN QUANG

Phan Văn Quang sinh năm 1950 tại Thị xã Quảng Trị.

Cựu học sinh Nguyễn Hoàng; UV BCH Hội VHNT Quảng Trị; Trưởng Phân hội Văn Học .

Địa chỉ: 87, Nguyễn Du Đông Hà, Quảng  Trị.

Tel: 0905.699.199
Home: 053 566 322

http://phanvanquang.vnweblogs.com/

 

Tác phẩm:

Ta Ôm Một Nửa Đời Luân Lạc, 1993
IMG_1694
Mưa Nắng Quanh Đời, 1997 (Giải A Hội VHNT Quảng Trị 1997) 
 

THÁNG SÁU PLEIKU

Ở Pleiku trời sương như khói
Áo màu xanh, xanh lá bên đường
Ta cũng thấy má người au đỏ
Còn tóc chừng ngai ngái mùi hương.

Nhà em đầu, nhà anh cuối phố
Mà mấy khi đều đặn tìm nhau
Kìa nhà em bông chi vàng ngõ ?
Ngập ngừng lòng quên bỏ lại sau.

Em yên ổn quanh đời che chở
Khoảng vườn xanh cửa khép im lìm
Một cây thông già lêu nghêu đứng
Chiều nay thêm một bóng lặng thinh.

Ở Pleiku buồn khi đêm xuống
Nghe rất thèm một mái nhà êm
Nghĩ rằng ở đây hoài cũng lạnh
Ta về buồn ấp ủ hơi đêm.

Tháng sáu Pleiku đầy hơi nước
Ta lang thang như kẻ cùng đường
Mới biết ta có thời tạo nghiệp
Ở Pleiku - tình tan như sương

TĨNH VẬT SỐNG

Trải chiếu giữa sàn
Mưa chém vào phên nứa
Chai rượu đứng nghiêm chào những người bạn cũ
Đĩa mồi mấy con mực nằm nghiêng

Xưa như trái đất vẫn còn thằng áo rách
Manh chiếu lủng tròn thành chiếc mâm
Lúc nhúc những chiếc ly cụng vào đêm sâu
Vỡ mặt - tháng năm dài
Niềm vui vô tình nấp sau liếp cửa
Sợ chạm phải nỗi đau xưa

Ngoài hiên mưa
Chiếc dép, chiếc giày ngả ngiêng bên vệ cỏ
Ngủ say.

 

NGẬM NGÙI RỜI HUẾ

Ở đây Ta buồn và mây thấp
như sân ga lặng lẽ mưa về
Nặng tình, Huế cho người đưa tiễn
Nặng ân, ta có hẹn quay về

Ra đi răng nghe lòng nằng nặng
Trong mắt em ủ kín một đời
Còi hụ- Tàu lên đường tháng chạp
Huế thì mưa bát ngát đất trời

Nhìn em qua chiều không rõ mặt
Làm răng ta khỏi nhớ trời mưa
Có em đứng buồn như cây rũ
Nghe trong ta tình đã giao mùa

Huế ơi qua được bao mùa bướm
Bướm bay loáng thoáng những con đường
Vãng đường tan trường nhiều con gái
Vẳng hồn em trong Huế tang thương

Ra đi còn nhớ đò Thừa phủ
Nhớ sông Hương mưa trắng một dòng
Gởi lại em người tình thơ dại
Trọn một đời hoa bướm thong dong

UỐNG RƯỢU VỚI CHÂN DUNG PHÙNG QUÁN


Vắt cạn kiệt bã cơm
từ hạt gạo tháng mười

Chắt mạch nước đỏ bùn phèn váng vất
Khơi chút lửa
chuốc men nồng lên mắt
Trước ngày xuân ngồi lại tự vấn mình

Rượu đầu môi sẽ là phút lặng im
Thiếu vắng quá tiếng chim đầu núi
Đêm sâu thẳm níu vì sao chợt tắt
Ngã lòng đời chạm mặt những vần thơ

Uống rượu làng với chân dung xưa
Tâm đựng phải nỗi lòng cay cực
Xin cạn chén phơi bày lòng chân thật
Hẹn một ngày
Tưới rượu xuống Hồ Tây

VIÊN SỎI VÀ Ô LÀNG XANH


Vẽ lên sân đình
Những ô làng xưa
Nét củi than
Có vòm trời riêng tuổi nhỏ
Ngày ô chia cho thửa ruộng chín vàng

Lang thang lượm ở bãi sông
Từng viên sỏi nao lòng con sống dạt

Ta chuyền tình yêu vào đất
Viên sỏi qua ô làng xanh
Hai phía trời rộng mở
Dìu nhau qua từng giấc mơ

Giấc mơ cõng viên sỏi trắng vàng
Sân trước nhà em đầy bạn gặt
Thơ ngây chìm trong mắt
Lúa ngô tràn mấy sân phơi...

Đi hết thời chiến tranh
Về bến chiều nhạt nắng
Lần theo bờ ruộng vắng
Tóc xanh đã phai màu

Đếm thời gian xa nhau
Để neo lòng ở lại
Con sông nhiều bến bãi
Ta chờ nhau - em ơi

Viên sỏi - ô làng xanh
Lăn hoài trong nỗi nhớ
Em qua mùa chờ đợi
Trong ô làng - ngày xưa.