Print

NHÀ VĂN THÁI ĐÀO

Published Date
Written by Võ Quê
Hits: 5725
Giới thiệu Nhà văn Thái Đào, cựu học sinh Nguyễn Hoàng, Quảng Trị.

 

 

BÀI CA LAU TRẮNG

 

Nhặt cọng lá ngửi hương đồng nội
thương con chim chèo bẻo
hót với ngàn cây...

Thoáng gió mát trời xuân...                          

hanh nắng                                                           
Tôi thương đời                                              
còn ở lại nơi đây...                                              
Con sông mẹ
trải mình
cuộn chảy                                                
vạn mảnh đời xô dạt đó đây
Mùa nước lớn những ngày lũ lụt
gian nan về
đời cũng đủ đắng cay.
Ngậm trên môi
chút nghẹn ngào mới lớn.
những mùa xuân
Chim én bay về
Chim trải cánh chở ngàn ước mộng
bay qua trời
hút bóng phương xa.
Một dòng sông
bốn mùa nước chảy.
Một bến đời
khi đục khi trong
Tôi thương mây
thương trời
thương nước
thương gió ngàn phương về góp hội rồng mây
để đất dậy
ngày chuyển rung trời đất.
Mà thương quê hương
thương đất
thương người
tôi vẫn ở...
trên đất này nghèo khó
có ngàn lau bạc trắng đất trời.
có thành xưa đổ...
cùng bia mộ
và lời ru buồn tự thở nằm nôi.
.
Nhưng tiếng hát ru con
làm sao mất
Tôi đi về vùng trời đất ngàn năm
văn hiến nở hoa
trắng trong chùa chiền lăng miếu
Tấm lòng cha già
cổ đại lễ nghi
Mà lời ru...
trẻ như thiếu nữ dậy thì
Tóc xõa ngang lưng
vạn năm sau còn mãi
Chất ngọt ngào
thơm hoa bưởi hoa ngâu.
Tôi vẫn ở giữa đất trời màu nhiệm
Nơi thiêng liêng tỏa bóng
những tiền bối thi nhân
Nơi đẻ ra những đứa vong tình
- làm sao trách được
Một khoảng trời chung
có hai chiều trái ngược
.
Nhặt cọng lá ngửi hương đồng nội
Say khúc hát Nguyễn Du
Đời dâu bể vốn là nghiệp dĩ
Xuôi trăm năm....
Rồi cũng có chốn bến bờ
Một tiếng hát ru con.
Giữa chiều tĩnh mịch
Tôi ngồi ngậm cọng lau
nghe vị đắng quê mình
Ai ở. Ai đi
lòng tôi buồn vợi
gió bốn mùa - gió cứ thổi bay
Tôi bốn mùa
Tôi vẫn làm kẻ ở
Để đón chờ
ngàn gió về đây...

Thành cổ Quảng Trị 1986

 

 MẶT ĐẤT NÀY RỚT LẠI MẤY MÙA TRĂNG

 

Mặt đất này rớt lại mấy mùa trăng
Mà dấu ấn ăn năn đời em in hằn sóng dữ.
Dòng sông kia sớm bỏ nguồn biền biệt
Ta bỏ nhau không tiếng tạ từ

Vết hằn tháng năm
hằn đau như tiếng khóc
Nỗi buồn xưa mẹ đã trao em
khi nhận phận người
nhận ngọn nguồn tội lỗi
Mặt đất này rớt lại mấy mùa trăng

Xiêu lạc phận đời
Mưa ướt tràn mái tóc
ướt tràn vai nhau đau xót những nụ hôn
Con sông chết như định phần số kiếp
mãi mãi muôn đời không chảy tới biển xanh
Mặt đất này có điều chi trắc trở
Mà bầu trời không xanh
Rừng xưa trụi gốc
Biển màu đen tối
Dòng sông kia ô nhiểm rác thải đen...
Và người xa người ta lạc nẻo tìm nhau

Có câu hát bâng quơ trong đêm về gỏ nhịp
vọng hết trăm năm
vọng giữa phố khoắt khuya
nghe vời vợi mùa thương xưa cũ.
Em căng mầm chồi xanh
nụ biếc thuở trăng rằm
Ta gào với đêm
khóc với trời cao vời vợi
Mặt đất này rớt lại mấy mùa trăng.

Chảy suốt đời nhau sông kia không ra tới biển
Yêu suốt đời nhau làm luỵ những mùa trăng
Tóc em dài ra
sợi màu bạc trắng
Ta như kẻ điên khùng đi hết trần gian
tìm ẩn số của những điều bội bạc
Gian nan đôi tay gầy
Vuốt ve những lỗi lầm làm chảy máu con tim
Mặt đất này rớt lại mấy mùa trăng.