Print

RỨA LÀ - Võ Quê

Published Date
Written by Võ Quê
Hits: 4577

 

em hiền hậu đang hóa thân cùng vầng trăng nguyên tiêu

 

 

 

Rứa là từ nay nguyên tiêu hai ta không bên nhau!

Em một mình nơi non ngàn núi biếc

Anh một mình vườn nhỏ lá đào rơi

Nhớ một lần nguyên tiêu anh đưa em lên đồi Vọng Cảnh, khi ấy đã có các thân hữu đất thần kinh đang bày dạ yến thưởng trăng. Sông Hương lấp lánh uốn mình vòng quanh Chén Ngọc. Anh hạnh phúc khi trong từng khoảnh khắc đẹp, trên từng không gian xanh tinh anh của Huế dấu yêu em luôn bên anh!

.

Rứa là từ nay nguyên tiêu hai ta không bên nhau!

Em một mình nơi non ngàn núi biếc

Anh một mình vườn nhỏ lá đào rơi

Nhớ có lần em hỏi anh: Mỗi đêm anh thường Ca Huế trên sông Hương về khuya, ai đưa anh về? Anh đã trả lời với em bằng mấy dòng thơ:

Đêm đêm anh lặng lẽ trở về

Đường chợt dài theo khuya lá rớt

Nỗi cô đơn trên hồn anh choáng ngợp

Chiếc bóng mình nghiêng ngửa mặt đường khuya

.

Anh một mình qua các ngã đường khuya

Cột đèn vàng lắt lay bóng lá

Đêm Huế hiền lành cánh tay người mẹ

Đưa anh về là một áng trăng chênh!

Trăng chênh đưa anh về cùng em mỗi đêm đang đợi chờ anh dưới mái tranh mỏng manh. Mái tranh một thời hàn vi đã từng làm Ca Dao trở mình vì mưa dột:

Mưa vô tình nhỏ xuống chỗ con nằm

Con trở giấc đôi mắt tròn ngơ ngác

Ngủ đi con nắng lên rồi hết dột

Nhà mình nghèo mưa đã nên thương!

Rứa là từ nay nguyên tiêu hai ta không bên nhau!

Từng hồi ức về em đang tái hiện dịu dàng nguồn rung cảm riêng anh. Cho anh không thấy mình đơn độc.

Đêm nay ngước mắt lên cao xanh anh nhìn rõ dáng hình em hiền hậu đang hóa thân cùng vầng trăng nguyên tiêu viên mãn diệu kỳ!

Rứa là...

Người thương ơi!

 

VQ