Print

MỘT CHIỀU “ĐÙA VỚI HƯ KHÔNG” – Võ Quê

Published Date
Written by Võ Quê
Hits: 4126

 

Được đi du lịch đó đây. Thích! Được thưởng thức các loại hình nghệ thuật tuyệt vời. Thích! Được  nếm sơn hào hải vị. Thích! Được đọc sách hay. Thích! Được người nữ đẹp, dịu dàng yêu. Thích! Lại càng thích hơn khi được tiếp cận, gần gũi với những con người tài hoa, phong độ! Từ các tài hoa, phong độ ấy mình học hỏi được nhiều điều mới lạ. Học hỏi và chuyển hóa thành vốn liếng sống cho mình, càng hay.
Trên bước đường rong chơi, tìm kiếm ấy, một chiều tôi ghé nhà nhạc sĩ Miên Đức Thắng ở góc ngả tư Lý Tự Trọng – Đồng Khởi, Sài Gòn. Miên Đức Thắng của cái thời “Hát từ đồng hoang” với tiếng kêu thảng thốt “Mẹ ơi nuôi con lớn để con làm tù binh”… để rồi 5 năm làm người tù khổ sai trong ngục lạnh.
Ngọn lửa thuở thanh niên trai trẻ hừng hực cháy đỏ trong anh giờ đang chuyển sang ánh lửa xanh. Độ nóng lửa xanh cao hơn lửa đỏ. Bền bỉ trong sáng tạo. Trì chí trong luyện rèn cơ thể. Miên Đức Thắng giờ đây vẫn ngời lên sức sống của tâm, của huệ…
Những bức tranh anh vẽ lấp lánh sáng tối sắc màu. Trăn trở phận người. Khát vọng an bình. Ước mơ chuyển hóa ác thành thiện. Từng nét đan thanh nhưng lắng sâu tiếng thở dài hay giọng cười hào sảng. Lung linh màu chuyển tải hành trạng nội tâm từ ảo sang thực. Tình yêu đời, yêu người nhờ tranh san sẻ cùng trần thế trầm luân.
Điêu khắc gốm sứ trong gian phòng anh cũng hiển thị trước cuộc đời, trước mắt người biết bao điều anh muốn nói mà từ lâu vốn ủ kín trong kho lòng. Kho lòng đã khai mở. Các tác phẩm điêu khắc thành những hoạt cảnh sống về khổ đau, hạnh phúc chốn hồng trần. Nét lượn đường cong là khúc hát yêu thương nhân ái vỗ về phận người bất hạnh. Có khi là tráng ca xiển dương tự do, khát nguyện sự thanh bình trên hành tinh này.
Thơ Miên Đức Thắng nữa! Lực sáng tạo của anh thật sung mãn. Viết ca khúc. Vẽ tranh. Nặn gốm. Lại còn có cả thơ. Tên những bài thơ của Miên Đức Thắng đã là những tứ mới. Thơ anh cho ta cảm tưởng anh thật sự có tìm tòi ý, tứ khác lạ để nói chuyện của đời thường, của ngày thường, đêm thường từ cuộc sống quanh ta.” Tiền là động vật có vú”, “Tôi xé sự khổ đau”, “Thăm hỏi vết thương”, “Điểm trang tuyệt vọng”, “Khi thượng đế phá thai”… là những bài thơ rất gợi, Vừa tượng hình. Vừa giả tá, Vừa hài thanh…

 

Buổi chiều ở nhà nhạc sĩ Miên Đức Thắng được ngắm tranh, xem tác phẩm điêu khắc gốm sứ, đọc thơ và được nghe anh hát. Một thời nhạc phản chiến và nay là tình ca, là nhạc dưỡng sinh. Đất nước đã thôi không chiến tranh. Đất nước đang không mất mát, nát tan vì bom đạn. Nhưng cái phận người. Nhưng chuyện tử sinh. Nhưng cuộc tình lứa đôi hợp, tan kiếp ba sinh hương lửa. Nhưng hạnh phúc, khổ đau, bệnh tất, đói nghèo… đang mỗi ngày đồng hành trong từng sát na. Đời vẫn còn nhiều bất trắc quá. Dòng sống đang có lắm ba đào… Những giai điệu thiết tha, trăn trở. Từng ca từ được gạn đục khơi trong, chắt lọc. Miên Đức Thắng soi lòng trong từng phím, từng cung. “Đất nước cần trái tim ta”, “Đi qua thế giới trong tôi”, “”Đổ rác hư không”, “Em là trái đất bằng nhựa”… Ngổn ngang biết mấy chuyện đời chuyện người cần được quan tâm, chiếu rọi. Từ “ hư không” đến silicon… Dòng nhạc Miên Đức Thắng cứ trào dâng như thế bằng sự định tâm, định huệ của chính anh.

 

Buổi chiều bên nhạc sĩ Miên Đức Thắng ở nhà anh tôi thấy mình an nhiên lạ. Khi xuống đường rồi leo lên bus lang thang qua các trạm Sài Gòn, âm hưởng nhạc và thơ anh cứ trìu ái trong tôi. Êm dịu. Quyến luyến. Gợi mở. Khi nghĩ về Miên Đức Thắng tôi cầu mong người thiếu nữ đang ngồi bên cạnh mình trên bus không phải một “Em là trái đất bằng nhựa”. Tôi với nhạc sĩ Miên Đức Thắng đã có buổi chiều “Đùa với hư không”.

 

Conic, Sài Gòn

 

26.11.2014.