Print

NHÀ THƠ TRẦN PHÁ NHẠC

Published Date
Written by Võ Quê
Hits: 6563

Giới thiệu Nhà thơ Trần Phá Nhạc.

 

TRANPHANHAC

 

Tên thật là Nguyễn Chúc
Sinh ngày 22 tháng 9 năm 1950
Tại Câu Lâu, Duy Xuyên
Hiện sinh sống tại Sài Gòn - Việt Nam

ĐÃ XUẤT BẢN :

Ngày Quật Khởi (in chung).
Núi Gọi Biển (2006 - in chung)

 

SUỐI LUÂN HỒI

Đào mai hạnh mang thai và chảy sữa
Hồn lang thang đòi nhập đúng giao thừa
Người thiên cổ hiện về quanh bếp lửa
Qủy thần thèm hơi ấm mẹ bồng đưa


Ai sẽ ra đời ba bữa nữa ?
Muối sẽ ngọt và gừng cay sẽ hát
Suối luân hồi tuôn nước ối chang chang
Đường dài qúa trăm năm muôn vạn lối
Ngã ba đời mẹ đón buổi sinh ta


Con bật khóc lần đầu qua ngõ hẹp
Giọt buồn vui từ đó chảy thành sông


Chúc các em đời đời như má đỏ
Mầm tươi mươi trỗi dậy dưới tàn tro
Ngày rụng hạt có hồn anh trong đó
Mình trao nhau lời mộng vỡ rồi tan...

 

TRƯƠNG CHI

Nhớ xưa trong núi hoa còn ngủ
cánh khép ngây thơ giữa nụ hiền
chưa quyện hương thơm đầu suối biếc
nước xanh từng hạt hãy còn nguyên.
Bỗng nghe một chàng ngân sáo thổi
hoa nỡ bâng khuân hoài không thôi
suối chảy vội vàng qua lối hẹn
sông đa tình vỡ nỗi lòng nghe
Chàng ấy tên chàng Trương Chi
Sáo ấy tên sáo đoạt hồn
Sông ấy tên sông định mệnh
Suối ấy tên suối viễn mơ
Chảy òa theo nhạc tràng đêm nhớ
Hồn nở thành hoa là Mỵ Nương
hóa thân con gái quan thừa tướng
để được nghe chàng trỗi tiếng thương.
Sống trong lầu vàng bên bến nước
trăm năm không bước khỏi màn nhung
nghe dưới thuyền cầm rung giọng phượng
hồn nguyệt thường tan xuống giữa dòng.
Quá khuya, rèm hồng sương lạnh thấm
Nàng đứng đăm đăm nhìn khoảng sông
Không thấy mặt, chỉ thấy bóng
ngần ấy vẫn đủ nguôi ngoai nhiều.
Sáng ra bóng chàng tan dưới nắng
nhưng nàng thẫn thờ chưa thôi say
nhìn đâu cũng thấy chàng nơi ấy
áo xanh thấp thoáng bay ngang mày
đưa sáo hớp hồn lên miệng thổi
mấy tầng không lạnh trở hơi may.
Trương Chi thả thuyền đi nơi khác
khúc sông từ đó mất linh hồn
nắng vàng trôi xuống càng thêm lạnh
trăng ướt trào theo nước mắt nàng.
Tự hỏi: chàng giong về hướng nào
Sáo vàng đang thổi ngất lòng ai?
biết đến khuya nào mới vẳng lại
tiếng vang ngoài gió gọi triều lên?
Những ngày nhớ ấy đối với nàng
muôn vật thế gian mờ nhạc hết
Chỉ riêng thuyền mộng mất là không.
Nhiều sớm gối hoa chưa động tóc
chăn chiếu chưa nhàu vết áo nhăn
bởi chàng suốt đêm chẳng chộp mắt
ngồi tựa song cửa nhìn ánh trăng.
Thừa tướng trông nàng gầy sút hẳn
Biếng ăn nằm vùi đến tàn canh
Vội vời lương y tới bắt mạch
Thấy tim cùng nhịp với cung đàn
ánh mắt van lơn chừng sắp rượi
đang ngủ môi yêu chợt nở cười
như mộng gặp người trong cõi tím
cầm tay trò chuyện giữa ngàn sim
Nữ tỳ tâu chắc thương chàng ấy
Hồn hoang réo rắt gọi gần đây…
Thừa tường sai tìm Trương Chi ngay
đưa lên lầu vàng, kể chuyện nàng
vén màn thấy bóng nằm mê sảng
vẻ màu chưa cạn giấu sầu đông
Ôi đóa hoa tươi cài lên tóc
tàn theo nét mặt đẫm buồn kia
Chàng nhận ở lại chăm sóc nàng
Mối tình nghệ sĩ sớm mang mang
Nghĩ mình mặt mũi trông ghê mắt
quần áo sông hồ quá nát thân
trăm năm không khỏi ôm tình hận
trốn cuối chân mây vẫn lụy trời.
Vừa sắc thuốc, chành vừa hát thầm:
“ hãy uống đi nàng, rễ hạnh dược
kỳ hoa dị thảo tận ngàn hương”.
Ngỡ như thuốc đắng chàng đun nấu
Được chín nhừ trong lửa tương tư.
Một chiều chàng đem sáo ra thử
tiếng nhỏ như hơi tàn trong tim
song nàng trong phòng thoáng nghe kịp
mừng hỏi” phải thuyền chàng về kia?”
Vùng chạy ra cửa nhìn xuống sông.
Nử tỳ thưa:” Không, chàng ở đây…”
Nàng trố mắt chưa vội tin hẵn
Chặp sau thẹn thùng nói nhỏ rằng:
“ Hãy giúp ta gặp chàng với chăng?”
Đoạn nàng chải tóc và soi gương
Vội vã sợ chàng bắt gặp được…
Chàng đội nón lá che nghiêng mặt
sợ làm người đẹp kinh động lòng
nhưng nàng hốt nhìn chàng đăm đăm
ngã xuống chiếu hoa và im nằm
hai vai rung rung nén tiếng khóc
chiều rơi ướt đẫm cả lòng nhau.
Ngỡ héo khô người như cạn máu
gục đầu chìm lại giấc hôn mê.
Quay tìm thuyền neo trên vũng tối
trót nghe thầm vỡ bến mê rồi!
Từ đó tiếng sáo tài hoa tắt
Từ đó hồn thuyền vắng bến trăng
Từ đó mây giông đè mộng dữ
Mưa giăng tuyệt vọng bốn phương tràn
dâng tấp thuyền chàng nghiêng bãi cạn
nhìn trong khoang không có bóng ai.
Nước đầy cây sáo bơ vơ mãi
Ngùi ngùi nhớ môi người chìm thây.
Biết chàng chìm mình chỗ nước xoáy
hồn ướt vùng bay chạm mái đình
theo sương sà thấp bên vườn nghỉ
hồn chàng nhập thân cây bạch đàn.
Trên ngọn về khuya vẳng tiếng hát
mấy cung bẽ bàng trong lá xanh,
ghe muốn chồn chân đoàn lữ khách
mỗi chiều âm khí lạnh vườn hoa.
Người ta ghi bạch đàn có ma
hạ cây đốn gỗ mang ra đường
người nhà quan thừa tướng mua được
tiện chén uống trà dâng Mỵ Nương
Khi nàng rót nước chợt giật mình
Thấy bóng chàng hiện trong chén xinh
Nâng sáo thổi khúc tuyệt mệnh ca.
Nghĩ phải ly biệt nhau quá lâu
tình chi u uất giận gì đâu?
Nghĩ đời biến động hai lần gặp
sóng sầu sục dậy khắp hồn đau
thề rằng nhắm mắt tan thành khói
bay đến bên nàng hẹn kiếp sau
nước mắt Mỵ Nương trào xuống chén
chén tan thành nước dưới trăng trằm.
Phải chăng hồn chàng tan ra trước
Chờ bên rừng trúc ngập trầm hương
ở đó chàng cất cao tiếng sáo
khiến kẻ đi xa về đoàn tụ
chim muôn xao xác sớm kề nhau
suối ôm sỏi trắng lên bờ ngủ
mây xuống ăn nằm với cỏ xuân
bướm mừng hôn nhẹ mai hàm tiếu
lau lách, bạch đàn cũng biết yêu!