Print

NHÀ THƠ TẦN HOÀI DẠ VŨ

Published Date
Written by Võ Quê
Hits: 11265

Giới thiệu Nhà thơ Tần Hoài Dạ Vũ, hội viên Hội Nhà Văn Việt Nam.

 

nc8608

 

 

Sinh năm 1946

Tại Giao Thủy, Đại Hòa, Đại Lộc, Quảng Nam

Các bút danh khác: Nguyễn Văn Bn (viết sách), Nguyễn Giao Thủy, Nguyễn Kim Văn (viết báo).

Đã đăng thơ trên các báo và tạp chí ở Sài Gòn từ năm 1963, lúc đang là học sinh Quốc Học, Huế (1962-1965).

Thực hiện nhiều tờ báo, tập san trong suốt 10 năm (1965-1975); trong đó, đáng kể có tạp chí Việt (1968-1969). Chủ tịch Sinh viên Đại học Sư phạm Huế và Phó Chủ tịch Hội đồng Sinh viên Liên khoa Huế (1968-1969). Hiệu trưởng trường Quốc Học Huế (1975-1976).

 

Hội viên Hội Văn nghệ Dân gian Việt Nam.

Hội viên Hội Nhà báo Việt Nam.

Hội viên Hội Nhà văn Việt Nam.

 

Đã xuất bản:

 

Biên khảo: Văn nghệ Dân gian Quảng Nam – Đà Nẵng (Tập I, 1983-Tập II, 1984), Văn học Dân gian Quảng Nam (Miền biển -Tập III, 2001), Văn học Dân gian Quảng Nam (Truyện cổ các dân tộc miền núi -Tập IV, 2004); Truyện cười Thủ Thiệm (1987); Văn học Dân gian huyện Tiên Phước (2005); Thủ Thiệm, tiếng cười dân gian độc đáo xứ Quảng (2007), Chân dung thơ (1994); Phác họa chân dung một thế hệ (2007 – với sự công tác của Nguyễn Đông Nhật).

Thơ: Thơ tình Tần Hoài Dạ Vũ (1992), Ngọn lửa quạnh hiu (1996), Tình yêu và vầng trăng lửa (1997), Suy niệm hoàng hôn (2005).

Có thơ trong gần 50 tuyển tập thơ xuất bản trong nước và ở nước ngoài.

   
 
 
 
 

                           
        nca_8608               ncb_8608  

   

 

 HẸN VỀ QUÊ HUẾ

Em có sầu thương không hở em
Xa nhau rồi mắt có buồn thêm
Tên anh có viết đầy trang vở
Có gọi thầm nhau trong những đêm?

Trời chắc còn sương trong tóc em
Nắng vàng hanh đẫm nét môi mềm
Hương cau còn thoảng trong vườn vắng
Áo lụa em còn phơi trước hiên?

Và những chiều mưa em có trông?
Khi hoàng hôn rụng kín con đường
Bàn tay lạnh những ngày xa cách
Còn biết tay nào tay nhớ thương?

Anh sẽ về một sáng mùa thu
Sông Hương còn trắng những sương mù
Áo em trắng nhịp cầu thương nhớ
Bóng ngả lòng anh câu hát ru

Anh sẽ giong thuyền trên nước xanh
Chở trăng Gia Hội vào Nội thành
Soi nghiêng mái tóc thề Tôn nữ
Thiếp giữa một vùng hương mỏng manh

Anh sẽ hôn lên vầng trán em
Tuổi ngây thơ ngủ đó êm đềm
Môi em anh gọi là hoa đỏ
Sẽ nở trong lòng sau mỗi đêm

Chờ anh về thăm nhé, Huế ơi!
Đường xa nhưng không thể sai lời
Chiều nay nắng trở trong lòng mắt
Con nước linh hồn không muốn trôi.


1964

NHỮNG CUỘC  CHIA TAY  VÀ TRỞ  LẠI

Rất nhiều lần trước lúc đi xa
Một góc phố một khoảng trời xao xuyến
Một cơn gió trong mắt chiều hò hẹn
Thổi vào giấc mơ tôi suốt những đêm dài.

Ta đã đi qua những buổi mai
Qua những buổi trưa của một thời đã khuất
Tiếng còi tàu rơi lưng chừng tiếng hát
Thành hợp âm rời ở cuối cuộc chia tay.



Ngoài hai mươi, ngoài ba mươi ở cuộc đời này
Lại gặp nhau tình cờ, lại ra đi rất vội
Phút chia tay, em ngập ngừng không nói
Đã nói nhiều qua đôi mắt ưu tư.

Cái nắm tay qua cửa sổ toa tàu,
Như nốt nhạc rơi bên ngoài nỗi nhớ
Như thời gian rơi bên ngoài đổ vỡ
Kỷ niệm đầy vị ngọt của tương lai.

Như dòng sông trôi đi, cuộc sống vẫn còn dài,
Cơn gió thổi lâu rồi đời vẫn mát,
Một góc phố, một khoảng trời xanh ngát,
Lại đưa ta về trong ánh mắt của tình yêu.

 

NẰM BỆNH, NỬA ĐÊM DẬY UỐNG RƯỢU

Chiều rụng rồi chăng , lòng đã tối
Không tình nhân thắp lửa trên môi
Giường đau , phòng trọ , mưa hiu hắt
Bạn hữu ra vào mấy cánh dơi

Vẫn thấy đời ta như cánh cửa
Im lìm khép lại trước ngày vui
Tương lai sầu cứ đùn như mối
Say cứ như là đưa tiễn ai

Mưa lạnh , vườn hoang , đêm ở góa
Lòng run như nến khuya xa nhà
Ngồi lên rót rượu chờ trăng lại
Không chắc ai người thương nhớ ta

Tình đã khâu cho kín miệng cười
Còn ta đời cũng bốc thành hơi
Ta say , bệnh cũng say , ừ nhỉ?
Buồn cũng say luôn giữa chiếu ngồi

Sầu lụn trăng mờ đêm ngất ngưởng
Gần ba mươi tuổi trí hoang mang
Lòng ta mọc một vầng trăng đỏ
Đầu gối vào tay ngủ với trăng

 

BI CA

 

Tình yêu là nỗi ám ảnh
Và cái chết cũng vậy


Ai biết cuộc đời sẽ ra sao
Khi mặt trời đã lặn
Ai biết cuộc đời sẽ ra sao
Tình yêu không bất tận
Nỗi buồn gửi về đâu
Nỗi buồn gửi về đâu
Về từng trái tim nhỏ
Đêm bao giờ thôi sâu?

Ai biết trái tim sẽ ra sao
Tình yêu không bất tận
Ai biết trái tim sẽ ra sao
Ngày uy quyền khánh tận
Nỗi buồn gửi về đâu
Nỗi buồn gửi về đâu
Về những người đang sống
Đêm bao giờ thôi sâu ?

Ai biết người đang sống ra sao
Ngày uy quyền khánh tận
Ai biết người đang sống ra sao
Tiệc đời khi đã mãn
Nõi buồn gửi về đâu
Nỗi buồn gửi về đâu
Về trong nấm mộ nhỏ
Đêm bao giờ thôi sâu ?

Đêm bao giờ không sâu ?

1979

 

ĐIỆP KHÚC CỦA TÀN PHAI

 

Sau những năm tháng dài , bao nhiêu năm nào anh có nhớ , với chút danh vọng muộn màng anh đến thăm em

Anh đi tìm cái mình đã mất và mất chính cái mình muốn tìm


Em hư hao đôi mắt nhìn xa lạ . Ngày nắng như một chiếc khăn nạm bạc quấn lên cổ anh những ẩn ức oi nồng . Anh thở khó nhọc , ký ức nhạt nhòa dồn đẩy anh đến bên đường số mệnh
.
Anh nói những điều vu vơ không định nói và im lặng về những điều bao nhiêu đêm không ngủ được nằm trong bóng tối nhớ em anh đã nói với riêng mình

Anh đi tìm cái mình đã mất và mất chính cái mình muốn tìm

Em trưởng thành để em lại xa lạ . Em khôn ngoan nên anh chẳng thấy lại ngày xưa .
Tự thẹn với chính những gì cứ viễn vông ôm ấp anh ngồi ngu ngơ ngó trời
.
Ngày nắng trong mưa , những tình cảm không ngừng hao hụt- những thương nhớ thành cuồng lưu trong lòng anh chảy xiết- suốt chặng đường mòn mỏi bao ước vọng không thành , tháng năm còn để sót lại những ám ảnh của một mùa xuân dang dở . Anh ngây thơ hay anh đơn giản trước em ?

Anh đi tìm cái mình đã mất và mất chính cái mình muốn tìm

Anh trở về trong nỗi cô đơn , chiều đã xuống , những con chim đang về tổ . Còn anh , có chiếc tổ nào cho anh quay lại ? Rã rời trong những câu hỏi anh buông mình vào những mắt lưới ưu tư , chiếc tổ sau cùng anh đành tâm ẩn trú

Phải chi ta đừng gặp lại nhau . Phải chi anh đừng yêu em .Khúc hát phai tàn một ngày tháng giêng nhạt nắng .

Anh đi tìm cái mình đã mất và mất chính cái mình muốn tìm

CẢM THỨC QUÊ NHÀ

                                        Gởi người MC tài hoa


Em trong giấc mộng quê nhà
Giữ sao nhan sắc mặn mà như xưa
Cõi người có tạnh hơi mưa
Đừng cho hạt bụi gọi mùa thương đau…

TRÊN ĐƯỜNG VỀ

Ta là viên đá
nằm bên bờ sông
có con chim lạ
hót trong đáy lòng

Hồn tan từ độ
em về dưới hoa
Trăng tàn mấy độ
con tim hiền hòa

Em về dưới hoa
ngồi nghe sương vội
Con chim ngoài nội
hót tuổi xa nhà

Em ngồi dưới hoa
hồn tan dâu bể
Bên sông viên đá
nằm mơ đường về.

BÀI HỌC CỦA ĐẤT

                    Tưởng nhớ những người nông dân kháng sưu cự thuế năm 1908

Tất cả những cuộc cách mạng đều dấy lên từ đất
và đi vào giấc mơ của những đứa trẻ lầm than
Khi lòng tham xóa nhòa bài học của đất.
Đất sẽ lại có câu trả lời từ chén cơm nhân dân.

GHI CHÉP CỦA MỘT NGƯỜI THỨC KHUYA

Nếu suốt đời anh không biết cho đi
thì dẫu đến ngày cuối cùng với anh lượng đời vẫn hẹp.

Khi đã tận hiến tất cả và mất tất cả
người ta sẽ học được nhiều từ thất bại hơn là thành công.

Chỉ những ai bàn chân từng nhức nhối gai đời
mới có thể hiểu được nỗi đau người khác.

Tôi có một người bạn tài hoa nhưng suốt đời lận đận
chính vì thế mà tôi nhìn thấy từ trái tim anh khuôn mặt con người.

Tình yêu chân thật không thể thiếu sự bao dung
Đời ngột ngạt khi trái tim quá hẹp.

Hạnh phúc là khi được đặt lên cuộc đời ai đó
trái tim của sự tin tưởng cuộc đời.