TRANG THƠ NGUYỄN QUỐC TUẤN
- Details
- Published Date
- Written by Võ Quê
- Hits: 14
THỀM ĐÔNG
Phất phơ đông đến bên thềm
Mưa bay túy lúy say mềm môi thơm
Gió phương nào lạnh lùng hơn
Nửa cơn tê tái nửa cơn ngậm ngùi
Ta đi ta đứng ta ngồi
Ta nằm ta chạy quanh đồi u mê
Ta cười ta khóc phủ phê
Ta ca ta hát ngô nghê vụng về
Ta mơ ta tỉnh ta thề
Ta điên giữa mộng bộn bề người ma
MỘNG GIẤC THONG DONG
Nắng vàng thơm giọt hương cau
Tím màu quê mẹ đã đau ít nhiều
Muối cha mặn chát mấy chiều
Trăm thu ngọt nhạt vạn điều cong môi
Ta đây vẫn cứ là tôi
Đứng trong trời đất không thôi mỉm cười
Ừ xin câu chữ ngôn lời
Tạ từ đắng đót bên trời thi ca
Mai về nẻo cũ làm ma
Âm dương đố kỵ ta bà nhỏ nhen
Rằng thưa cũng thấy quen quen
Thói là ganh ghét hờn ghen đó mà
Quì đây lạy lục thật thà
Ngậm hương lúa sữa đang đà trổ bông
Chòng chành thuyền khéo trách sông
Sóng xô lớp sóng mênh mông ngậm ngùi
Cay chua mặn đắng ngọt bùi
Vừa từng nếm đủ bao mùi nhân gian
Từ đây vạn nẻo quan sang
Nhé thôi thôi nhé qui hàng thong dong
Tạm biệt hỡi phố người đông
Xoa tay còn lại có không được gì
Tiếng vó câu chốn kinh kỳ
Hồi âm vọng tưởng ly bì chê khen
Nồng nàn bao cuộc hương đêm
Tỉnh say ca tụng nhớ men rượu tàn
Ngã nghiêng chân bước quên đàng
Phố khuya chao liệng rộn ràng lang than
ĐIỆP KHÚC MƯA
Mưa reo ngoài khung cửa
Một nhánh sầu chợt khơi
Thơ đêm như đốm lửa
Thắp sáng linh hồn trôi
Mưa chiều cơn hấp hối
Khúc nhạc tan nát thôi
Cho tình vào bối rối
Vỡ trăm mảnh tinh khôi
Mưa than van nức nở
Mõ kinh buồn lê thê
Tìm trong trang sách vở
Chỉ còn một cơn mê
Mưa ơi sao tím thế
Nhuộm khung trời tái tê
Khắp sân mùi nguyệt quế
Ta về với ngô nghê
Mưa thần kinh hoang phế
Rót vào sử khôn nguôi
Xin đôi lần tử tế
Sự thật sẽ lên ngôi
Mưa dầm dề trăn trối
Tử sinh ánh mặt trời
Tràn lan ngàn vạn lối
Bạc tình trắng như vôi
Mưa tha thiết chơi vơi
Hỏi tim đời gian dối
Đưa tình về biển khơi
Hóa vàng Xác thân hỡi
Mưa vạn dặm xa xôi
Chết vào chiều thu ấy
Con đò lặng lẽ trôi
Chở tháng ngày tăm tối
Ta về rũ mộng phơi sương
Tắm trăng uống rượu bên phường cỏ cây
Chờ đông ngắm ngọn heo may
Chờ xuân hoa lá hồn say đất trời
Ta về rũ mộng một thời
Gom mây chiều tím hát lời mê man
Nghe chuông Mõ ngỡ cung đàn
Thấy chùa tưởng phật mơ màng từ bi
Ta về hờn dỗi sân si
Chào xuân thôi hỉ lâm ly bất ngờ
Ngồi khâu năm tháng xác xơ
Quên ngày hoang tưởng Bơ phờ hồn nhiên
Ta về vui với đảo điên
Khùng Ôi tha thiết một miền hoang sơ
Thưa rằng xin Chút ngẩn ngơ
Ngắt Cành hoa dại bơ vơ ngậm ngùi
Buồn chơi con mắt giả đui
Điếc thừa một Chút cho vui tuôn trào
Quanh co mấy nẻo đồng bào
Một vườn vô tận cồn cào đôi khi
SẮC TÍM MÀU ĐIÊN
Tình cờ thôi
với nỗi đau
Chớm đông
se sắt
theo nhau về tìm
Chiều rơi
hồn tím nổi chìm
Vàng bay
Thu chết
im lìm mơ hoang
Những con chữ vừa sang ngang
Khờ ôi bỏ bến mênh mang dại cuồng
Đúng
sai
nào có
Tương phùng
Giọt đêm nhỏ lệ trùng trùng lạnh đông
Không là sắc
sắc là không
Bịp lừa
dâu bể
lông bông nụ cười
Dưới chân đất
trên đầu trời
Hoang mang
thầm hỏi
lòng người nông sâu
Rượu khuya tình tự đêm thâu
Ái ân
khói thuốc
quyện rầu không gian
Xin chút tỉnh
giữa mê man
Đèo bồng
gian dối
điểm trang ngôn lời
Ngây ngô
như thủa lên mười
Vụng về
như cõi
của người Khùng điên
Cũng là
da
thịt
linh thiêng
Máu hồng
vẫn nóng
khắp miền châu thân
Thời khắc
đến
chuông sẽ ngân
Điểm hồi
báo tử
phân vân ngậm ngùi
Trăm năm khéo cuộc vuông tròn
Tử sinh hẹn lại rã mòn đam mê
Chiều sương tím rụng lê thê
Hờn vai gầy guộc gió quê lạnh tìm
GÁNH MƯA
Chiều đi vấp phải hạt mưa
Quên câu thơ cũ hôm xưa đã từng
Gánh mưa đi giữa muôn trùng
Ôm mơ tụng đọc tuyên xưng tội đồ
Hôm xưa ngắm ánh trăng mờ
Để nay ngồi hát bơ phờ bao phen
Thơm thơm chén rượu nghe quen
Nồng bay trong gió hơi men thủa nào
Mưa thu
tím cả hiên nhà
Giọt ngơ ngác
giọt thật thà
hồn nhiên
Mưa
Hay là rượu
thần tiên
Dìu nhau đi hết
một phiên
chợ đời
Lần hồi
đếm lá
nghe kinh
Mõ
chuông
hoảng hốt
giật mình thu qua
Xuân còn
mãi
tận xôi xa
Mộng
vừa
vỡ
mộng
thiết tha mấy lần
Quê hương ơi
Tổ quốc ơi
Nước mưa Nước mắt
rơi rơi nghẹn ngào
Bắc
Nam
thiên lý đồng bào
Thu tàn
một độ
tuôn trào sầu dâng
- << Prev
- Next