TRANG THƠ VĂN LÊ SĨ DỰ
- Details
- Published Date
- Written by Võ Quê
- Hits: 4538
GIẤC MƠ KỲ DIỆU
Truyện ngắn Lê Sĩ Dự
Oáp. Thật là mệt mỏi!
Sau một giấc ngủ dài, tôi bừng tỉnh giấc. Nhưng sao tôi cứ thấy là lạ thế nào ấy. Mọi người ngủ say như chết, tôi đã dùng mọi cách để đánh thức họ nhưng mãi mà cũng không được. Tôi mon men theo con đường mòn đi xem xét xung quanh. Mọi người, mọi vật đều chìm vào giấc ngủ. Không gian yên ắng lạ thường. Tôi tự hỏi mình:
- Quái lạ, mọi người sao vậy ta?
Thật vậy, ở bên ngoài gió ngừng thổi, thời gian ngừng trôi. Phải chăng là lời nguyền của bà phù thủy có thật ư? Trong giấc mơ vừa rồi của mình thì mình có nghe rằng: " Mọi người xung quanh ngươi đều sẽ ngủ như chết cho đến hết đời ". Tôi vẫn không tin, cố liếc mắt nhìn quanh một lần xem còn ai, còn vật nào cử động nữa không. " Trời, chẳng còn ai, chỉ còn mình tôi thôi ư?" Tôi cười thầm và nói:
- Không biết ai là người công chúa cần mình đánh thức bằng nụ hôn nồng cháy đây!
Rồi dòng suy nghĩ của tôi bị cắt đứt. Tôi cố gắng dõi theo hướng âm thanh vừa phát ra. Ở đó có nhiều thứ âm thanh bị lẫn lộn. Tôi tò mò đi theo sự chỉ dẫn của lý trí. vừa đến nơi thì tôi bàng hoàng, trước một khung cảnh không giống bên trên chút nào. Các con vật thì biết nói, biết nhảy múa. Ông trăng, ông sao cũng cùng chúng nhảy múa quanh đống lửa to. Tôi cảm thấy sờ sợ. Mọi vật xung quanh đều đứng yên, sao nơi đây lại..." Bạn ơi, lại đây đi! "
- Trời! Mình bị phát hiện rồi sao? Tôi lấy hết can đảm của mình rồi lần bước tới bên chúng thì thấy một khung cảnh thơ mộng như trong mơ vậy: Từ dải Ngân hà xuất hiện một cổ xe ngựa trắng được làm bằng pha lê. Các nàng tiên xuất hiện. Họ khẽ vung đũa thần. Một vì sao xuất hiện đưa tôi lên cổ xe. Cổ xe chuyển động nhẹ nhàng rồi từ từ bay lên không trung. Các nàng tiên đưa tôi đến một vùng đất đầy hoa thơm cỏ lạ. Không hiểu sao tim tôi cứ đập thình thịch. Họ dẫn tôi đến một khu vườn có cung điện, lâu đài nguy nga, tráng lệ. Các nàng tiên vung chiếc đũa của mình lên, phút chốc tôi đã trở thành một người lịch lãm, quý phái. Đi đôi giày vàng,, mặc bộ hoàng phục được mạ vàng, chẳng khác nào là một ông hoàng trẻ. Rồi họ lại đưa tôi đến bên lâu đài. Lâu đài đã bị một hàng gai hoa hồng che mất. Tôi nghĩ thầm: " Sao giống chuyện cổ tích thế? "
Họ chỉ đưa cho tôi một chiếc thang và nói:
- Chàng tráng sĩ hãy leo lên đỉnh lâu đài sẽ thấy điều kỳ diệu.
Tôi tò mò leo lên nhưng leo mãi, leo mãi mà chẳng tới, bất ngờ, thang dây đứt ra, tôi rơi xuống và đầu đập mạnh vào một tảng đá. Tôi giật mình tỉnh dậy mới biết vừa rồi chỉ là một giấc mơ mà thôi.
____
Ảnh Từ trái sang: Minh Huế - Lê Sĩ Dự
Hoài niệm ...
(Dù tác phẩm này đã được viết lâu rồi nhưng cũng post lên cho mọi người chiêm ngưỡng và nhận xét....)
Trong hơi ấm ngọt ngào của bình minh
Còn lại đây lưu luyến chút ân tình
Sắp xa nhau rồi, sẽ là dĩ vãng
Tay trong tay ôm nỗi nhớ một mình
Từng nỗi nhớ hiện về trong hồi tưởng
Nhớ những ngày vui đùa bên gốc phượng
Nhớ những con đường, hàng cây trước nắng
Thưở học trò vương vấn chút tơ vương
Trang lưu bút thấm đượm nét chữ buồn
Vì biết mình sắp xa nhau mãi mãi
Mai chia ly, biết bao giờ gặp lại
Kỉ niệm xưa đọng đầy phút chia tay
Sân trường xưa vắng tiếng nói cô thầy
Vắng tiếng cười đùa của những đứa học sinhCái trống nằm im, thơ thẩn một mình
Trông sân trường dưới làn hoa phượng đỏ...
Minh Huế (trái) Lê Sĩ Dự và các thành viên CLB Sao Khuêtại Trại sáng tác Bạch Mã (7.2008)Lê Sĩ Dự tại công viên trước Nhà Thiếu Nhi HuếLê Sĩ Dự và Thanh Hiền sinh hoạt Sao Khuê ngày Chủ nhật 21. 12. 2008 tại vườn Phú Mộng Kim Long.