NHÀ THƠ NGÔ CANG
- Details
- Published Date
- Written by Võ Quê
- Hits: 7139
Giới thiệu Nhà thơ Ngô Cang, hội viên Hội Nhà Văn Thừa Thiên Huế.
NHÀ THƠ NGÔ CANG
Sinh năm 1948
Tại Quảng Điền, Thừa Thiên Huế
Có thơ đăng trên các báo, tạp chí và trong các tuyển thơ nhiều tác giá
Tác phẩm:
DÒNG SÔNG THẮP NẮNG NXB Thuận Hóa 1988.
HOA TÍM NGÀY XƯA
Cai Lậy, em ơi
mùa hoa súng nở
mùi chua phèn một thuở đã thành quen
hoa vẫn nở
ôi hoa màu tím nhạt
đã bao mùa mưa nắng ngóng chờ em...
Con dế hát
tình đất thơm bờ dậu
rộng cánh bèo hoa súng tím mưa quê
Cai Lậy, em ơi, thời mười lăm mười sáu
hoa với người quấn quít bến sông quê
Hoa vẫn nở
mà ta thì đi biệt
láng giềng ơi, sắc tím buổi qua sông
gió nồm nam tre cong vòng nỗi nhớ
ướt liềm trăng ngõ giếng có ai trông?
Dù xuôi ngược bộn bề lo kiếm sống
trong tim mình hoa súng vẫn đơm bông...
Cai Lậy, em ơi
mùa hoa súng nở
mùi chua phèn một thuở đã thành quen
hoa vẫn nở
ôi hoa màu tím nhạt
đã bao mùa mưa nắng ngóng chờ em...
Con dế hát
tình đất thơm bờ dậu
rộng cánh bèo hoa súng tím mưa quê
Cai Lậy, em ơi, thời mười lăm mười sáu
hoa với người quấn quít bến sông quê
Hoa vẫn nở
mà ta thì đi biệt
láng giềng ơi, sắc tím buổi qua sông
gió nồm nam tre cong vòng nỗi nhớ
ướt liềm trăng ngõ giếng có ai trông?
Dù xuôi ngược bộn bề lo kiếm sống
trong tim mình hoa súng vẫn đơm bông...
NGÂM THƠ TIỄN BẠN BÊN TRỜI HUẾ
Bạn từ Châu Đốc ra thăm Huế
ta biết lấy gì đãi khách xa
núi Ngự sông Hương trăng thanh gió mát
thôi thì, có Huế tiếp giùm ta
Vợ ta, không có tiền mua nem Công chả Phượng
chỉ có ớt tương xào hến nấm tai mèo
vui lòng bạn nhậu cùng ta nhé
món sang chẳng có bởi ta nghèo
Biết trả lời sao khi bạn hỏi
vợ ta, xúc hến chẳng ra vàng
còn ta, lưng mỏi tai ù điếc
quanh năm vọc đất ngã tư làng
Huế, nắng lửa mưa dầm ta vẫn sống
soi gương tóc bạc áo vai sờn
may còn một chút thơ làm lửa
thắp bóng ta xanh với nửa hồn
Gặp nhau nhớ thuở “Thơ tình mộng”
miệt vườn chim én dậy mùa bay
mắt ướt rưng rưng chiều Biên Trấn
phương Nam cánh nhạn ngút trời Tây
Mừng mừng tủi tủi bạn về chơi
tay run chén rượu ngó ta cười
Bạn ơi, chạm cốc, mai rời Huế
Có trăng Vĩ Dạ tiễn đưa người…
NHỚ BẠN
Anh về với Huế sáng nay
Dọc đường Lê Lợi nhà đầy lá rơi
Đâu rồi Đồng Khánh, em ơi
Trăm ngàn tà áo trắng trời Huế xưaHuế xưa bãi khóa từng giờ
Áo em bay giữa rừng cờ đấu tranh
Một thời áo trắng trong anh
Nhịp tim tuổi trẻ vỗ thành tiếng kêuBiết bao kỷ niệm dấu yêu
Làm sao đếm hết những chiều theo em.
Sân trường chi chít chân chim,
Mùa hoa phượng nở đỏ thêm lối về.Bỗng nghe ve gọi nắng hè
Anh về không thấy tóc thề, áo bay.
Ngô Cang & Nguyễn Thiền Nghi
CHỢT NHỚ NHỮNG MÙA SIM
Dọc theo thượng nguồn sông Hương, từ ngã ba Bảng Láng - Tuần. Những đồi sim nở hoa tim tím hai bên đuờng lên lăng Minh Mạng, làm tôi chợt nhớ đến bài thơ của thi sĩ Hữu Loan. Một thời cắp sách tới trường Quốc Học, không biết bằng cách chi mà chúng tôi có được bài thơ ấy, trước 1970, chuyền tay nhau đọc và chép vào lưu bút. Ơi màu hoa phơn phớt tím chung thuỷ và sắt son! Đứa con trai mới lớn là tôi, thường hái hoa sim, chọn những cành có hoa đẹp nhất để tặng một người con gái, nữ sinh Đồng Khánh. Màu hoa tím ngây thơ nói hộ trái tim mình một lời yêu dấu...
Đứng suốt một buổi chiều, lặng lẽ ngắm sắc hoa biêng biếc tím, mà lòng tôi man mác buồn nhớ buổi chia tay em. Những đam mê run rẩy, lả tả rơi từng cánh tím xuống chân hai đứa, khi hoàng hôn thượng nguồn phủ sương choàng vai vạt cỏ mềm lấp lánh sim mua miền sơn cước. Em ở đâu? Hỡi vầng trăng mười tám? Phố núi bây chừ, ta đứng lơ ngơ, nghe tiếng con chim gì kêu mà lẻ bạn, ta tuôn ra những lời nói thầm thì với vạt đồi sim ướt đẫm sương ngày cũ. Cũng chỗ này đây, xưa hai đứa, bây chừ vắng một người. Cứ đứng nhìn mông lung ở tận cuối con đường có dáng ai như bóng em, tóc dài áo trắng, cầm sắc hoa sim tím trên tay, nghe nhói một lời lỗi hẹn. Hoa tím trên lá xanh kia, một thời với biết bao dự cảm cho những điều chưa nói hết.
Hoa sim tím đối với tôi, thật sự là cây hoa của tình yêu. Những đồi sim dại tím giữa chiều hoang biền biệt, không ai tưới tắm, chăm nom vẫn sống, vẫn lớn lên, nở hoa, hiền lành và dung dị như bao cuộc tình dịu dàng nào đó! Không thể thiếu được trong cuộc đời này.
Bao nhiêu năm qua, dăm ba cuộc tình không tên tuổi cũng đã ra đi, để lại trong tôi những ký ức nhạt nhoà. Chỉ còn có em, với giấc mơ có hoa sim dại. Nhớ ngày nào, em và tôi ngồi đây. Hồn nhiên kế chuyện trường, chuyện lớp, chuyện mấy đứa bạn cứ "cặp đôi" và cái "O Thiệt lau chau lắm chuyện, làm mạ biết hết trơn… chuyện chúng mình
Chuyện chúng mình ! Mới đó mà đã mấy chục năm. Những mùa sim đã qua đời người. Nắng đã phai bao lần, mưa đã ướt bao chiều, màu sim tím ấy vẫn thăng hoa trong trái tim người. Bây chừ, tôi đã làm chồng, em làm vợ người khác, hoa sinh tím chứng kiến cuộc chia tay! Có một câu nói cứ ngập ngừng nơi cửa miệng, ngập ngừng cho đến khi chiếc xe hoa chở em chạy vút đi, bỏ lại sau lưng một trời hoa sim tím. Hoa mát lành mà chẳng thể bình yên. Khi trở về, tôi biết mình sẽ khó lòng gặp lại…
Thời gian thật sự không chờ đợi ai! Dù là người vô tâm hay kẻ có lòng. Mới đó, mà tóc mình đã bạc. Thi sĩ Hữu Loan trở về không gặp "nàng". Bao năm rồi, tôi biền biệt xa ngọn đồi có hoa sim dại, nơi tôi đã đánh rơi một mối tình đẹp và buồn.