XÔI CHUÔNG
- Details
- Category: Báo chí
- Published Date
- Written by Võ Quê
- Hits: 4629
Tuổi Trẻ số ra ngày Thứ bảy, 27. 11. 2010.
XÔI CHUÔNG
Viết tặng Tiểu Kiều
Em ngạc nhiên không khi anh mời em thưởng thức món xôi chuông mỗi sáng thứ Hai, thứ Tư, thứ Sáu trong tuần? Em ngỡ ngàng ư? Em ngạc nhiên à? Răng anh gọi món xôi đậu xanh này là xôi chuông? Em mới chỉ thấy có xôi vò, xôi khúc, xôi gấc, xôi bắp… thôi mà!
Như em đã biết, anh vẫn thường thức sớm (vào mỗi ngày đúng lịch đưa em ra Bệnh viện trung ương Huế) để chuẩn bị mọi thứ cho em, trong đó có việc nấu cho em món xôi đậu xanh em thích. 4 giờ sáng, anh vo nếp đậu xanh rồi ngâm chừng 30 phút. Em đã từng dặn anh phải ngâm một thời gian để đậu xanh mềm, dễ ăn mà lại ngon. Những hạt nếp trắng thuần khiết, tinh khôi ban khuya nằm đan xen trên nền xanh của đậu thật hài hòa, dễ thương. Qua màu sắc này đôi lúc anh tha hồ tưởng tượng. Tưởng tượng ấy là trang cổ tích về tình nghĩa vợ chồng trước sau như nhất, đan quyện, yếm âu trong suốt một đời phu thê trìu ái, là bài thơ ngợi ca những cuộc tình không chia lìa đôi lứa, là bức tranh lung linh điệu luân vũ tuyệt vời nâng đời nhau thăng hoa theo tháng năm, hạnh phúc nguyên lành… Anh tưởng tượng như vậy là chỉ muốn để chuyển tải biết bao nguồn yêu thương sâu sắc nhất trong anh giành hết riêng em vào trong từng hạt nếp, hạt đậu xanh trước khi chúng chín thành xôi.
Rồi một hôm tình cờ, em biết không? Khi tay anh ấn nút vào nồi cơm điện để nấu xôi cho em thì chuông nhà thờ Phủ Cam ngân lên rộn rã, xuyến xao lòng. Trong tĩnh lặng không gian, trong khoảnh khắc yên ả đó, tiếng chuông giáo đường chợt gợi cho anh biết bao điều để nhớ, để thương về quá khứ đời minh. Hồi ức tuổi thơ cùng khổ bán mì, bán kem ở nhà thờ La Vang, Quảng Trị trong những ngày lễ hội với thanh thoát chuông nguyện diệu kỳ; nhớ kỷ niệm mỗi sáng Chủ Nhật cùng đi lễ với các chị nữ tu Huế tại một nhà thờ nhỏ tại khuôn viên Viện bài lao Huế trong thời gian mình bệnh hoạn sau những ngày xuống đường tranh đấu; hay liên tưởng tới một giáo đường nhỏ trong nhà tù Côn Đảo thời trai trẻ nhục nhằn mà hào khí…
Với anh, bất cứ tiếng chuông giáo đường ở thời kỳ nào, ở đâu cũng cho anh những nguồn bình yên, thanh thản. Tiếng chuông dường như luôn nâng niu tâm hồn anh mênh mông một cõi tình đầy.
Và thế là bắt đầu từ những ngày thứ Hai, thứ Tư, thứ Sáu tiếp theo… anh chỉ bấm nồi cơm điện để nấu xôi cho em mỗi khi tiếng chuông nhà thờ Phủ Cam rộn ràng ngân. Anh lại tưởng tượng âm ba tiếng chuông giáo đường đang trang trọng, mượt mà len sóng ướp hồn vào trong từng hạt nếp trắng, trong mỗi phiến đậu xanh mềm. Âm thanh của bình yên, ung dung, tự tại. Âm thanh của đất trời thanh khiết, thiêng liêng. Âm thanh nhẹ nhàng, dịu dàng bao dung. Âm thanh của dũng khí, hào sãng giúp ta vươn ra khỏi cơn đớn đau thân xác, nỗi sầu khổ tâm hồn trên trần thế. Anh hình dung khi em thưởng thức xôi anh nấu em cũng sẽ ngậm mà nghe hòa thanh chuông giáo đường thân ái, chứa chan mạch nguồn yêu thương, nhân hậu và lòng em không vướng bận muộn phiền, em sẽ vô ngại, vô ưu, vô úy… cùng anh, cùng các con tiếp tục vững tin, chiến đấu với cơn bệnh hiễm nghèo.
Xôi chuông!
Thế là từ đây nhà mình có thêm món xôi chuông em nhỉ! Món xôi dạt dào giai điệu đẹp hồn chuông!
Huế
Những ngày mưa lụt tháng 10 âm lịch
16. 11. 2010.
Nguồn: http://tuoitre.vn/Nhip-song-tre/Tinh-yeu-loi-song/413000/Xoi-chuong.html
*
Ảnh: Võ Quê