Tuổi Trẻ Chủ Nhật, 10/10/2010, 02:24 (GMT+7)
Chuyện cuối tuần
Cái hàng rào vô tâm
TT - Ngày còn bé, cuối tuần hồi hộp mong được nhận phiếu bé ngoan để chủ nhật được ba mẹ chở đi chơi công viên. Tha hồ nhé những cầu tuột, xích đu và thỉnh thoảng còn được thưởng bong bóng hoặc một ly chè. Thỉnh thoảng, vì ngày còn bé ly chè hay quả bong bóng là phần thưởng đặc biệt mỗi khi ba mẹ lãnh lương.
Lớn lên, có gia đình, có con... Nhìn niềm vui trẻ thơ của con mỗi cuối tuần được chở đến Tao Đàn chơi lại nhớ ngày thơ bé của mình.
Những tuần gần đây cái chỗ con chơi đã bị tấm lưới B40 rào lại, phải chở con đi xa hơn đến tận công viên Lê Văn Tám... chứ không nỡ làm mất đi niềm vui của bé. Khi bé ngơ ngác hỏi: “Vì sao người ta rào lại vậy ba? Bao giờ người ta lại mở ra?”, tôi đã lúng túng một hồi lâu, đành trả lời là “ba cũng không biết nữa”.
Nào có thể trả lời cho bé hiểu như những gì người lớn giải thích rằng thì là như báo Tuổi Trẻ đưa tin ngày 30-9: khu trò chơi này sẽ được bố trí tại một vị trí khác trong công viên, và thời hạn hợp đồng tài trợ cho khu trò chơi đã hết, đơn vị liên quan đang tìm cơ chế về vốn phục vụ công tác bảo dưỡng, bảo vệ...
Bé vẫn thích chơi ở Tao Đàn hơn vì ở đó bé có bạn bè quen thuộc. Các ông bố bà mẹ cũng thành bạn từ hồi nào nhờ việc cho con đi chơi. Giờ đây mỗi người mỗi ngả, chưa biết ngày tái ngộ.
Một chiều đi ngang qua Tao Đàn với hi vọng nhỏ nhoi biết đâu sân chơi đã được mở lại hoặc sân mới đã được mở ra. Nhưng kia kìa, vẫn cái hàng rào B40 lạnh lẽo, những bộ trò chơi nằm im lìm, chắc chúng cô đơn lắm.
Đầu tôi bỗng nhảy nhót rất nhiều câu hỏi: thế bao giờ sẽ có khu vui chơi giải trí mới, ngày mai, ngày kia hay một tháng, nửa năm, một năm nữa? Sao không chờ khi có khu vui chơi giải trí mới hãy đóng cửa cái cũ? Có phải vì hợp đồng tài trợ đã hết nên phải đóng cửa, nếu mở cửa thêm một thời gian nữa thì có sao không, nhà tài trợ có phật lòng, hay vi phạm hợp đồng thì sẽ bị kiện cáo? Hay vì để bảo vệ thì phải có kinh phí? Đằng nào chả có bảo vệ của công viên, vấn đề chỉ là bố trí lại vị trí bảo vệ. Liệu những con người như tôi đang nghĩ đây cũng là giải pháp?
Ôi, chỉ là những câu hỏi bé nhưng không tìm được lời giải đáp.
Kinh nghiệm cá nhân của một bạn đọc tên là Le Mai trong phần ý kiến “Đừng tước đi những sân chơi cuối cùng” trên Tuổi Trẻ ngày 1-10 cho biết: “TP.HCM là đô thị đặc biệt mà khu vui chơi cho trẻ em như ở công viên Tao Đàn đếm trên đầu ngón tay”.
Nghĩa là chúng ta giàu có sân chơi gì cho cam, thế mà nay lãng phí. Trẻ thơ vốn ngây thơ (may là thế), buồn chút vì không có chỗ chơi, sau lại sáng tạo ra trò chơi mới. Còn người lớn, đặc biệt trong chuyện này, là những người lớn có trách nhiệm: có ngây thơ như trẻ không hay đã vô tâm, vô cảm với trẻ thơ.
Tháo một hàng rào bằng thép B40 chắc mất nhiều lắm tám tiếng (tính theo thời gian vàng ngọc ở công sở để so với 24 tiếng nêu trên), nhưng tháo cái hàng rào vô tâm trong đầu người lớn có trách nhiệm không biết sẽ mất bao lâu thời gian?