Mẹ cho con đôi mắt sáng ngời - CA DAO
- Details
- Published Date
- Written by Võ Quê
- Hits: 6635
Nhớ những lần con đau mắt, không ai dám nhìn vào mắt con, chỉ có mẹ nhìn thẳng vào và nhỏ cho mắt con từng giọt thuốc...
Mẹ cho con đôi mắt sáng ngời
CA DAO
Sáng qua đi khám sức khỏe, phát hiện ra sự thật phũ phàng, đúng như lời nhại mấy câu trong bài hát Con mắt còn lại của Trịnh Công Sơn, thơ Bùi Giáng: Còn hai con mắt, bị mờ một con; còn hai con mắt, một con bị mờ, con mắt còn lại, thì cũng hơi hơi…
Hai con mắt 10/10 ngày nào cho ta tự hào khi nhìn mấy thằng đeo kính: tao hôn bồ không cần tháo kính, tụi bây hôn bồ phải tháo kính ra. Vậy mà giờ đây, bồ không có mà hôn, nếu có hôn cũng đành tháo kính.
Nên con nhớ mẹ, mẹ ơi. Con nhớ mẹ la con khi con mê truyện quá cứ chúi đầu đọc sách dù xùng quanh tù mù ánh sáng. Con vùng vằng dỗi mẹ, mẹ không mừng cho con chăm đọc sách thì thôi, sao lại la con đọc sách. Con nhớ mẹ đút con từng muỗng dầu cá thu hôi òm mà mẹ bảo ăn cho có thêm vitamin A. Ăn riết từ hôi cũng hóa thành ghiền lúc nào không hay biết, sau này cá thu làm thành viên, thành hột, con cứ lâu lâu buồn miệng lấy ra cắn cái bụp, nuốt cái rột. Con lại làm mẹ hoảng hồn la con: ăn nhiều cũng không tốt đâu con. Con nhớ mẹ mua nhiều trái cây bắt con đến ngán. Hết đu đủ dầm, lại đến cà rốt xay, hết cà chua đá đường qua sapoche sinh tố. Khổ thay, thời kỳ đó con lại không thèm ăn ngọt, nên suốt ngày nghe ăn trái cây lại méo mặt kêu trời. Mẹ bảo ăn cho sáng mắt. Con cãi lời mắt con sáng rồi cần chi ăn nữa… mà không biết lời nói vô tình của mình thoáng làm mẹ chạnh buồn.
Mẹ bảo, con mắt là cửa sổ tâm hồn, con không giữ được cửa sổ thì coi chừng tâm hồn con gãy đổ. Hồi ấy cứ nghĩ mẹ đùa, lớn lên mới biết lời mẹ bảo, chứa đựng cả những ẩn ý thâm sâu.
Con nhớ lớn lên đi học, được một cô bạn gái khen Anh ơi, mắt anh đẹp. Đem lời khen về khoe mẹ, mẹ lại chúm chím cười: Lo học đã nghe con.
Con nhớ lớn lên đi làm; và có những lần chở mẹ chạy xe ngoài đường. Mẹ lại bắt con đi mua kính mát đeo cho đỡ hại mắt. Ánh nắng mặt trời, bụi bặm lề đường sẽ làm mắt con đau. Con cũng lại cười: không can chi mô mẹ.
Vì không nghe lời mẹ dặn. Vì ngày mô cũng hết chat chit lại đến blog. Vì tối mô cũng thức khuya coi phim. Vì đi đường không thèm đeo kiếng mát để nhìn gái cho đúng hình ảnh trung thực. Nên cửa sổ tâm hồn con giờ bị án ngự bởi hai miếng ve chai. Nhưng mẹ yên tâm, con không chỉ nhìn đời bằng đôi cửa sổ, mà còn bằng cửa lớn. Cửa lớn của con là trái tim con, luôn có mẹ như là người gác cửa (dù nhiều lúc mẹ chủ quan, hoặc có thể mẹ cố tình chủ quan, để mấy “em” lọt vào lấn mẹ ra khỏi cửa. – thật tình có lúc yêu quên mẹ, chữ tình chữ hiếu, chữ tình nặng hơn).
Nhớ nhiều lắm, mẹ ơi. Nhớ những lần con đau mắt, không ai dám nhìn vào mắt con, chỉ có mẹ nhìn thẳng vào và nhỏ cho mắt con từng giọt thuốc. Nhớ những lần mắt con đỏ hoe khi bị bạn bè bắt nạt, chỉ có mẹ là người lau nước mắt cho con. Nhớ những lần đi đường liếc mấy em xinh đẹp, mẹ ngồi sau phát hiện nhắc nhở ngay “nè, đi ngoài đường nhìn ngay ngó thẳng nghe con.” (lại thêm một lời dặn dò ẩn ý thâm sâu của mẹ, về việc ngay thẳng giữa đời.
Nhưng nhớ nhất mẹ ơi. Vẫn là, con đã không nghe lời mẹ dặn. Nên mắt con giờ lại cay nồng; giờ phải chình ình thêm một cái kính; và tự trào với bài hát: Còn hai con mắt, cận rồi một con, còn hai con mắt, một con cận rồi…