ENTRY CỦA CA DAO
- Details
- Published Date
- Written by Võ Quê
- Hits: 4476
Về nhà với mẹ
chỉ ở nhà với mẹ mà thôi.
Về nhà với mẹ
Khi mình tắm thì mẹ dọn cơm.
Khi mẹ dõi theo. Bỗng dưng muốn khóc, mình lên lầu nằm đọc sách.
Khi mẹ ngủ, mình chat chit, hoặc lượn lờ blog, hoặc coi phim, hoặc đọc sách.
Mình không muốn đi làm nữa, chỉ ở nhà với mẹ mà thôi.
.
Tuesday November 11, 2008 - 08:11am
Cho em gái quá giang
Đêm qua lại về khuya, trên đường đi, đoạn ngang khu K300 Cộng Hoà thấy một cô gái chân dài, tóc dài đang đi bộ dưới trời mưa thì tự nhiên thấy thương quá, cứ nghĩ nếu cô ấy là người yêu mình, là em gái mình thì sao, không lẽ không ai giúp đỡ, bèn liều mạng rà xe sát bên mà nói: em ơi, anh cho quá giang một đoạn nè."
Cô gái ngẩng đầu lên, và làm mình sửng sốt. Một vẻ đẹp mê hồn, một nụ cười mê hoặc, một ánh mắt mê... liền, và một giọng nói thì mê...mệt.
- Dạ, cám ơn anh. Cho em xin ké một đoạn đường.
Và rất tự nhiên, cô gái ấy leo lên xe.
Dĩ nhiên, đúng phép lịch sự, cũng nên nói chuyện qua về một tí, và cô gái xinh đẹp ngồi đằng sau mình là người bắt chuyện đầu tiên.
- Anh đi đâu giờ này mới về
- À, anh đi làm về em ơi.
- Xạo, giờ này mà làm gì. Đi nhậu thì có.
- Ừ thì đi nhậu.
- Thấy chưa, đàn ông các anh là chúa ba xạo, và lại hư thân, suốt ngày nhậu nhẹt.
Ơ, cái cô này, chắc tưởng mình đẹp nên cậy thế chê bai người khác, đã đi xe nhờ mà còn phát biểu linh tinh... Nhưng thôi, đàn ông thì không chấp ba cái lẻ tẻ cũng những cô gái đẹp.
- Thế em, giờ sao còn đi bộ ngoài đường
- Hihi, bí mật.
- Trời ạ, phụ nữ bao giờ cũng bí mật. Trong khi em ơi, ngay cả khi em nói ra, thì vẫn còn đó bao điều bí mật.
Cô gái im lặng không trả lời, mình cũng chẳng biết nói gì thêm, bèn chủ động giảm tốc độ xe... xuống một tí.
- Sao anh chạy chậm lại vậy anh, chạy vậy bao giờ mới tới nơi.
- Ừ thì khi chở một người khác, anh đặt an toàn là trên hết.
- Chứ không phải anh muốn kéo dài thời gian được chở em à.
Á, trúng ngay tim đen, và trách sao cô gái này dám thẳng thắn đến thế. Cô đến được thế, thì mình cũng nên đã thế:
- Ử, hehe, sao em biết hay vậy.
- Đàn ông mà anh, ai chẳng mê gái và dại gái.
Á, lần này thì á khẩu luôn. Cô này thẳng thắn quá... làm mình cứng cả họng. Chưa biết nên nói gì thì cô ấy thỏ thẻ: Anh ơi, cho em xuống đây. Cám ơn anh nhiều.
Thì mình đành tấp xe vô lề. Xe dừng, mình quay lại nhìn sau lưng thì chẳng thấy ai. Không ai ngồi trên xe, và không ai quanh đó.
Giật mình, run bắn người. Sờ tay lui sau túi quần thấy ví tiền còn nguyên. Hả, không lẽ là mình vừa mới chở ma.
Vội lật đật phóng xe về nhà. Về đến nhà, mở vội túi quần, mở vội ví tiền, thấy tờ 200 đô la âm phủ, kèm theo một tờ giấy nhắn: cám ơn anh nhiều, em gửi lại tiền xe ôm... Anh nhớ lần sau về sớm hơn, bớt dại gái cho ... người yêu nhờ.
Điếng cả hồn, nhìn lại trên xe coi có dấu hiệu gì lạ không, thì chẳng thấy gì lạ. Dụi mắt, đập đầu coi thử có phải mình vừa mơ, tự nhiên rớt ra từ đầu mình một sợi tóc dài....thiệt dài (trong khi đầu mình gần như trọc, ai cũng biết).
Sáng nay, đi làm, ngang chỗ khu K300 thấy ở đó có một cái đám tang. Không dám rẽ xe vô coi đó là đám của ai.
Thôi, xin chúc em siêu thoát.
Dù gì cũng chỉ có ma mới tin người dưng ngoài đường. Còn người thật, chắc trong những trường hợp giúp nhau như thế, chỉ có nghi ngờ và lo sợ mà thôi.
(cái ni mà làm siêng, chắc cũng tán xạo thành được truyện 1200 chữ được á, nhưng thôi, mua vui ở đời ri cũng đủ rồi).
.
Thursday October 30, 2008 - 07:00pm (PDT)
Cô gái hôm qua
Viết tiếp cái entry hồi sáng, không phải vì thấy mọi người có vẻ quan tâm (nhưng hơi không tin), mà vì thực tình tối nay về khuya đã gặp lại cô gái ấy, và đoạn đến đây thì nên gọi là nàng cho giống như những câu chuyện mà bạn thường gặp mà không chịu tin.
Tối nay trên đường về, ngang cái chỗ dừng xe cho nàng xuống thì tự nhiên cố tình cho xe chạy chậm lại, trong đầu thoạt vụt ra ý nghĩ, biết đâu gặp lại nàng.... Thì kìa nàng đang đứng bên đường, vẫn màu áo ngày hôm qua, áo trắng, và vẫn là mái tóc dài không thèm cột lại.
Và khi mình dừng xe sát bên nàng, thì vẫn ánh mắt ấy, vẫn nụ cười ấy, và vẫn giọng nói ấy: cho em quá giang thêm một đoạn nữa được không?
Dĩ nhiên, mình đồng ý. Mà giờ nghĩ lại cũng không hiểu sao mình đồng ý. Vì mình bị mê muội trước nàng. Vì nàng không là người nữa nên có sức sai khiến người khác.
- Anh tối nay lại đi nhậu về trể à.
- Không em, tối nay anh đi công việc.
- Việc gì mà việc, tán gái thì có.
- Ơ, phụ nữ là chúa đa nghi phải không em.
- Hihhihi
Trời ạ, tiếng cười của nàng cũng dễ thương làm sao.
- Cái sợi tóc của em, anh còn giữ hay không?
Và quyết định nói dối,
- Sợi tóc nào cơ?
- Sợi tóc dài năm gang tay, mà anh đã viết trên blog đó.
Tôi giật mình đến độ lạng xe vào một góc đường. Nàng sợ hãi ôm choàng tay chặt vào người tôi, một cảm giác lạnh ngắt xâm chiếm cả buồng tim, rồi lan sang các cơ quan đoàn thể khác trên người. Ốc ác trên người nổi lên, da gà da vịt xuất hiện.
- Em đùa hay thiệt? Hay em có khả năng đọc được suy nghĩ người khác?
- Thiệt mà, em là một người hâm mộ blog anh từ lâu lắm rồi, anh biết không?
.......
- Và tại sao bao nhiêu người em không xin quá giang, mà lại là anh, anh hiểu không?
............
- Nhưng xin anh, hãy giữ bí mật này, em không muốn những cô gái khác ghen tị.
........................
- Anh mà kể lại chuyện này trên blog, coi chừng ai đọc được, cũng thấy gương mặt em xuất hiện, trai thấy thì về bỏ bồ, gái thấy thì muốn đi thẩm mỹ viện cho được giống em.
- Và biết đâu chữ viết sẽ bị lộn xà lộn xộn, vô nghĩa như không biết viết gì
dggadssdwtldIOD
Hic, sao tự nhiên chữ nghĩa viết cứ bị ghriyogna BKGN
.
Friday October 31, 2008 - 09:46am (PDT)
Đêm lạnh
Buổi tối đi về nhà, trên đường đi lành lạnh. Cái cảm giác lành lạnh này làm mình nghĩ lung tung, bất giác nghĩ về cõi âm.
Nói thêm là từ ngày mình gặp cái bạn, à không, cái em là ma thì mình tự nhiên hay nghĩ về một thế giới khác, với một thái độ bình thường và bình tĩnh nhất.
Không như những cô gái vẫn sợ ma, sợ chuyện chết chóc, sợ về cõi âm, mình thì mình nghĩ về những chuyện đó một cách bình thường. Thực ra, cái đáng sợ nhất là thế giới loài người ấy, cứ lừa bịp nhau mà sống. Không tin cứ lật trang báo ra thì rõ.
Trở lại chuyện bất giác nghĩ này nghĩ kia trong cơn lành lạnh, rằng cái cõi âm ấy nếu lạnh thì lạnh đến mức nào, cứ tới mức như ngày xưa muốn tưởng tượng cái xứ châu Âu nó lạnh đến cỡ nào, mình bèn mở tủ lạnh và chui vô nằm trong đó một chốc, dĩ nhiên, trước đó, vì sợ mình sẽ bị đông cứng, hoặc giật điện, mình đã rút phích điện ra.
Trong cái sự nghĩ ấy, thì đột nhiên bên tai nghe một lời thì thầm: cám ơn anh, không phải dưới đất lúc nào cũng lạnh, nếu như được quan tâm, nghĩ đến.
Giật mình, nhìn lui sau lưng mình thấy nàng, ai cũng biết nàng là ai rồi đấy, đã nhắc trong những entry gần đây, bạn có thể tìm đọc lại, nếu tò mò, nàng đã ngồi trên xe từ hồi nào.
- Em làm anh hết hồn. Em lên xe hồi nào?
- Dạ, từ khi anh vừa chạy xe ra khỏi trạm đổ xăng.
- Hả, sao anh không thấy.
- Làm gì mà thảng thốt dữ vậy anh. Lúc anh đang liếc nhìn cái cô áo đỏ xem có giống ca sĩ Phạm Quỳnh Anh không, thì là lúc em đã leo lên xe anh ngồi.
Trời ạ, mình có liếc nhìn cô áo đỏ, hành động này có thể phát giác, vì ai cũng biết mình có cái tật ra đường thích thưởng thức cái đẹp. Nhưng so sánh cả với cô Phạm Quỳnh anh mấy hôm nay sang VN cứ đi đâu cũng mặc áo đỏ, thì chỉ ở trong đầu mình, vậy mà….
-Vậy mà em cũng biết chứ gì? Đã bảo, anh không thể giấu được em gì đâu.
- Vì sao?
- Vì một khi một người đã quan tâm một người, tất yếu sẽ có cách để hiểu hết tất cả những suy nghĩ của người đó, ngay cả khi người đó không muốn chia sẻ, tâm sự..
-….
- Dĩ nhiên về mặt lý thuyết là thế, còn thực tế, chẳng ai hiểu được điều gì, nếu không chia sẻ. Riêng em, em hiểu được điều anh đang nghĩ, vì em có thể len vào đầu óc của anh… Nhưng mà chỉ riêng trái tim anh, hình như lạnh hơn cả cái lạnh lúc này, lạnh hơn cả cái lạnh chiếc tủ lạnh ngày nhỏ anh chui vào trong cả trường hợp không ngắt điện.
Trời ạ. Tôi không biết nói gì hơn trước những câu nói của nàng. Cách này hay cách khác, nàng đã thể hiện tình cảm của nàng dành cho tôi nhiều hơn những lần gặp gỡ vô tình, nhiều hơn những lần nàng cố tình vào blog của tôi, viết này kia, và nhiều hơn cả những lần, lợi dụng lúc tôi ngủ say, nàng đã lấy điện thoại của tôi nhắn tin đùa người ngày, ghẹo người khác.
Nhưng thực sự, tôi có thấy khó chịu không, có bực mình không. Cũng có chút chút, nhưng đa phần là không. Tôi hiểu nàng đã từ lâu sống một thế giới khác mình, nên tất yếu cũng có những suy nghĩ, hành động khác biệt.
Mà sống là gì, nếu không là bao dung, là không chấp nhận sự khác biệt.
Nàng cười hihi sau lưng rồi bảo: thôi anh về nhà nhanh đi. Em chỉ ghé sau lưng anh ngồi một đoạn đường vậy đã là vui, được cười khúc khích trên lưng anh vậy cũng là hạnh phúc, và nhất là được bộc bạch tình cảm của mình với anh, dù rằng anh không chấp nhận, cũng là điều em cảm thấy được chia sẻ.
Và nàng bay đi. Tôi cảm nhận được điều đó, vì trong làn gió thoảng, tôi nghe một mùi hương rất thơm, rất lạ.
Và khi giờ phút này đang gõ những dòng này đây, nhấp nháy trước mặt tôi là một dòng chữ:
EM BAY ĐI THẬT NHANH, VÌ SỢ CHẲNG MAY LÚC ĐÓ ANH SẼ NÓI LỜI TỪ CHỐI.
Tôi có từ chối không, đến đây, tôi nhất quyết không suy nghĩ gì thêm nữa. Tôi biết nàng có khả năng đọc suy nghĩ của tôi. Đã thế thì, biết đâu chừng, tôi nên giữ cho riêng mình một bí mật.
RỒI MỘT NGÀY EM SẼ BIẾT ĐƯỢC BÍ MẬT CỦA ANH… - dòng chữ này đang nhấp nháy trước mặt tôi.
Này em, ngủ ngon nhé!
.
Friday November 14, 2008 - 08:16am