Trang viết NAM GIAO - CLB Sao Khuê
- Details
- Published Date
- Written by Võ Quê
- Hits: 8097
GIÓ HÁT
Có những phút giây bước ngang qua cuộc đời em
Gởi theo bóng hoàng hôn đong đầy trong đáy mắt
Bình thường thôi bởi thời gian nào chẳng trôi như phút chốc
Để phố cúi đầu đưa tiễn gió qua sông
Em vẽ lên chiều bằng ánh mắt trầm ngâm
Cây cọ vệt dài những mảng màu đậm nhạt
Mảnh ghép cuộc đời em phết lên màu sáng
Đan xen nhau, xanh, đỏ, tím, vàng...
Có những chiều em nhặt chút mơ màng
Rồi thả trôi những vội vàng xưa cũ
Bức tranh cuộc đời em nhòe dần màu ủ rũ
Chợt gió khẽ rì rào khúc hát gió sang sông...
N.G
GIÓ XÔN XAO MIỀN ẤY
Nam Giao
Tôi đã đọc cái tin nhắn của Minh đến cả chục lần trước khi nhấn phím Delete. Xoá hết tất cả mọi thứ liên quan đến Minh. Kể cả những ký ức đang tồn tại trong từng nếp nhăn của vỏ não. Tôi sẽ hất tung tất cả những xúc cảm mà tôi tạo ra, tôi nuôi dưỡng từ bấy lâu nay lên trời. Minh nói đúng, tôi chẳng khác gì một đạo diễn đang làm trò tự biên, tự diễn trên sân khấu. Tất cả chỉ một mình tôi, chỉ xuất phát từ phía tôi mà thôi. Tôi đã mỉm cười. Tôi cười cho sự can đảm thừa thải của mình. Can đảm để nói ra, để suy nghĩ, và để tự kết thúc. Nhưng, sau tất cả mọi chuyện, tôi nở được một nụ cười tròn cả vành môi, bởi ít nhất tôi nhận thức rõ ràng rằng tôi vẫn còn đủ cảm xúc để yêu thương, để rung động. Tôi vẫn cần tình yêu, và vẫn muốn được yêu..
Cái icon trong listfriend vụt sáng. Cái biểu tượng hoa hướng dương hiện ra trước mặt. Minh đang online. Có lẽ giờ này anh đang ở công ty. Tôi đoán thế. Tôi chẳng biết anh làm gì cho đến một ngày, khi tôi treo cái blast đề tài khoá luận tốt nghiệp, thì anh mới nói cho tôi biết anh đã từng làm một dự án liên quan đến vấn đề mà tôi đang nghiên cứu. Chúng tôi đã trao đổi với nhau về nó, rất nhiều..., Và có lẽ chúng tôi quen nhau từ đó, hay từ trước đó tôi cũng không rõ. Nhưng kể từ lần nói chuyện về công việc ấy tôi và Minh bổng trở nên thân thiết với nhau. Minh lúc nào cũng online. Ban ngày ở công ty làm việc. Tối về nhà làm vườn, trồng hoa. Đã có lần Minh cho tôi xem ngôi nhà trên thế giới ảo của anh, ngôi nhà được anh trồng rất nhiều hoa hướng dương xung quanh, và tôi đã đặt tên cho cái cơ ngơi ấy - một cái tên rất kiêu - ngôi nhà hướng đến mặt trời. Chỉ vậy thôi. Sự thật là tôi chẳng hề quan tâm gì đến những điều ấy. Đã có lúc tôi nghĩ rằng, đó là những thủ tục bước đầu, cơ bản để xây dựng một mối quan hệ, mà người ta vẫn thường tặng cho nó hai chữ rất mĩ miều để gọi tên: chia sẻ
Vào một ngày đẹp trời không hẹn trước nào đấy của chuỗi ngày đã trôi qua. Anh. Từ một người xa lạ trở thành người thân quen. Với anh, tôi có một cảm giác rất quen thuộc, rất gần gũi và rất dễ đồng cảm. Anh trở thành cái bao cát của tôi, nơi tôi có thể kể lể, tỉ tê hàng tá vấn đề làm tôi cảm thấy không thoải mái. Tôi đã kể cho anh nghe về người đàn ông tôi đã từng yêu nồng nàn. Tôi nói với anh về tất cả những trải nghiệm mà tôi đã trải qua… Và anh thật tuyệt. Anh lắng nghe tất cả những điều tôi đã nói. Với tôi, có một người biết lắng nghe mình đôi khi đã là quá đủ.
Cứ như thế, hầu như ngày nào chúng tôi cũng có chuyện để nói với nhau. Trong những câu chuyện không đầu- không cuối ấy, tôi đã từng nói cho anh nghe về những dự định tương lai của mình, về giấc mơ được trở thành cư dân Sài thành sau khi tốt nghiệp đại học, về những ngày chưa tới, ở thì tương lai, theo cú pháp " be going to".Và trong vô số những chuyện sẽ xãy ra ở những ngày tiếp theo của cuộc đời ấy, có một cuộc hẹn của tôi và anh. Cuộc hẹn kéo chúng tôi từ thế giới ảo, bước qua màn hình và ngồi trước mặt nhau, cùng nói chuyện, cùng uống café, cùng nhìn nhau và cùng cười. Tôi mong chờ cái ngày ấy, cái ngày anh thật sự bước vào cuộc sống của tôi thật như cuộc sống vậy.
Một lý do đơn giản mà tôi háo hức với cuộc hẹn này bởi anh bảo rằng tôi chẳng phải là bạn anh. Tôi đã thấy khó chịu về điều đó, nhưng rồi lại được nghe anh giải thích. Với anh, khái niệm là bạn bè nghĩa là anh có thể giới thiệu tôi với mọi người- những người bạn rất thật của anh. Chúng tôi chỉ thật sự là closefriend trên thế giới ảo. Còn thực tế chẳng là gì cả - chẳng tồn tại gì hết. Chúng tôi có thể vô tình lướt qua nhau trên đường, chạm trán nhau ở quán café, hay cùng dừng chờ đèn đỏ. Nhưng chắc chắn chúng tôi sẽ không nhận ra nhau, sẽ không có một nụ cười, một câu chào, một ánh mắt biết nói- không gì hết..
Thời gian trôi đi như cát tuột khỏi kẽ tay… Cuối cùng tôi cũng đã bảo vệ xong khoá luận tốt nghiệp. Tối thứ bảy, tôi nhắn tin cho anh để hẹn hò. Hôm ấy, có một cảm giác nao nao ùa vào trong tôi, tôi thấy tôi rộn ràng, tôi thấy tôi như đang yêu..Mà cũng đúng, đã lâu lắm rồi tôi không đi café hai người, đã lâu lắm rồi trong từ điển của tôi rớt mất hai chữ hẹn hò, đã lâu lắm rồi tôi mới ngắm mình trong gương trước khi đi đâu đó. Nhưng rồi, tôi lại tự trấn an mình rằng " Sẽ không có gì đâu, bình thường mà, như là gặp một người bạn thôi.." và tôi đã cố giữ được tâm lý đó cho đến cuối buổi hẹn.
Tôi gặp anh. Không căng thẳng như tôi đã nghĩ. Anh vui tính và đáng yêu hơn tôi tưởng tượng rất nhiều. Và có những câu chuyện bắt đầu trơn tuột như lời nói. Cũng chẳng tồn tại những khoảng lặng. Tôi cảm thấy tự nhiên như người Hà Nội khi đối diện với anh.
Tôi lắng nghe anh kể về bạn bè mình, về những ngày đi học xa nhà mà tôi hằng mong ước. Thậm chí anh kể về món thịt kho tàu mà hai năm liền ở đất nước xa xôi, bạn anh đã nấu cho anh ăn, về Tom và Jerry, về những cuốn truyện tranh mà tôi không hề biết một tình tiết gì trong đó. Tất cả những gì anh nói đều trái ngược với tôi, thậm chí là xa lạ... Vậy mà, tôi lại có cảm tình với anh. Ừ, cảm tình có lẽ vì đôi mắt- đôi mắt tròn xoe với hàng mi dài được dấu dưới cặp kính cận. Với tôi, đôi mắt ấy mới cuốn hút làm sao.
Sau lần gặp gỡ đó, đôi mắt anh luôn ám ảnh tôi, và dấy lên trong lòng tôi một cảm xúc khó tả. Tôi tự chất vấn mình rằng "Không lẽ nào tôi bị thôi miên?", " Có lẽ nào mình đang lạc lối?". Không! Không phải đâu. Đã từ lâu tôi không cho phép mình rung động trước bất cứ một ai, tôi bình thản với tất cả những lời tán tỉnh, thậm chí còn biết cách từ chối những lời tỏ tình rất khéo léo..., vậy mà giờ đây, tôi như đang chết chìm trong những nguyên tắc của mình. Mọi thứ đã trở nên hỗn loạn và rối rắm. Để có những buổi sáng thức dậy tôi lại tự hỏi chính mình rằng "Có lẽ nào tôi đã yêu anh?". Có lẽ vậy. Tôi đã nghĩ về anh nhiều hơn, nhắn tin cho anh nhiều hơn, muốn nói chuyện với anh nhiều hơn, muốn thấy cái icon của anh sáng lên nhiều hơn. Tất cả đều phải nhiều hơn trước..
Tôi từ bỏ giấc mơ về một Sài Gòn đầy nắng, nơi mà tôi đã yêu từ rất lâu, và muốn gắn bó khi tôi ra trường. Tôi lặng lẽ nộp đơn xin việc vào một công ty trong thành phố- nơi quê hương tôi- nơi tôi đã gắn bó hơn một phần ba quãng đời của mình. Tất cả chỉ với một lý do duy nhất, tôi muốn được gặp anh nhiều lần nữa.Tôi muốn giữ lại cảm xúc này cùng với anh..
Người ta thông báo kết quả của đợt tuyển dụng. Tôi được nhận vào làm việc. Tôi vui mừng và báo tin cho anh đầu tiên. Anh chẳng tỏ thái độ gì, reply bằng một vài câu hỏi kèm theo hai chữ "Chúc mừng".Tôi nhận tin nhắn, cảm thấy nhạt nhẽo đến khó chịu. Có lẽ nào tôi đã hồ hởi quá chăng?
Một cảm giác xa lạ kéo về ngự trị trong tôi. Anh chẳng còn tự nhiên với tôi như trước nữa. Anh im lặng. Im lặng, bối rối...mặc dù anh đã bảo rằng anh rất mến tôi, rất có cảm tình với tôi, nhưng có lẽ là chưa đủ. Chưa đủ để tôi có cảm giác tôi vừa tự biến mình thành một diễn viên hài kịch, đơn độc trên sân khấu.
Anh đang chờ duyên phận của mình. Có thể đó là tôi, hoặc cũng có thể là bất cứ một cô gái nào đó chưa một lần xuất hiện. Nhưng, anh quên mất rằng " Định mệnh là cây cầu ta xây để đến với người ta yêu". Tôi đã nói ra tất cả những điều tôi nghĩ. Tôi đã bạo dạn kinh khủng khi nói với anh rằng tôi rất thích anh. Nhưng, chẳng có ý nghĩa gì hết. Anh sẵn sàng để tôi bước đi trong khi tôi cần anh giữ tôi lại. Và anh đã không làm thế.
Sài Gòn đón tôi bằng một cơn mưa không đủ làm ướt mặt đường. Anh nói đúng.Tất cả chỉ là một vở kịch và đã đến lúc hạ màn. Tôi. Một đạo diễn hạng tồi, diễn một vở không hoàn hảo. Để rồi khi ánh đèn sân khấu vụt tắt, tôi lủi thủi rời khỏi sàn diễn mà không có lấy một tiếng vỗ tay. Tất cả đều im lặng - im lặng như anh...
Chiều nay, Sài Gòn đang chìm trong mưa. Tôi hào phóng tự tặng cho mình một cuộc hẹn hò. Ngồi trên tầng 3 của một quán café kề mặt đường, cạnh cửa sổ, đủ để nhìn xuống phố, nhìn cầu vồng xanh, đỏ đang trôi. Cơm gió vắt ngang qua khung cửa làm bồng bềnh mái tóc. Tôi vuốt lại tóc và bổng nhiên nhớ anh thật nhiều. Cũng đúng thôi, trong vở diễn của tôi có chi tiết ấy. Chi tiết lần đầu tiên gặp nhau, anh đã bảo rất thích tóc dài của tôi. Soạn một mẫu tin nhắn "Sài Gòn. Mưa. Tự hẹn hò. Tóc rối. Nhớ…" nhưng chẳng buồn muốn gửi. Tôi biết gửi cho ai giữa bao la mênh mông - trống rỗng này? Rồi chợt thầm thì… Gió ơi! Gió có xôn xao miền ấy?../..