Joomla 1.7 NivoSlider developed by NewJoomlaTemplates in collaboration with best web hosting reviews and ratings.
Print

MẶT TRỜI Ở TRÊN CAO - Truyện ngắn ĐINH THỊ HOÀNG HÀ

"...Rồi mưa sẽ đến và chấm dứt tất cả mà thôi" Hoan thầm nghĩ và...

 

 

IMG_2753




    

TRANG THƠ VĂN  ĐINH THỊ HOÀNG HÀ


                                              MẶT TRỜI Ở TRÊN CAO

                                                      Truyện ngắn

    

Lúc Hoan buông mình xuống ghế cũng là  lúc chiếc xe bus rùng rình chạy đi. Nhắm mắt lại, Hoan tranh thủ ngủ một lát trước khi đến lớp. Chiều hôm qua, một chị cùng làm nghỉ ốm, thế là Hoan phải làm cả phần việc chị ấy, buổi tối còn học bài đến tận khuya. Lúc này đây Hoan thấy mệt mỏi khủng khiếp, tưởng dường như sức lực rời bỏ hết cả, tưởng chừng như không thể cử động dù chỉ một cái chớp mắt. Hoan nhắm mắt, mơ hồ thấy mọi tiếng động xa dần. Khi giấc ngủ líu ríu kéo đến, nó nghe loáng thoáng tiếng một người kêu lên: "Ôi! Mặt trời đẹp chưa kìa!" Vài tiếng ồ tiếp theo hưởng ứng. Hoan vẫn không mở mắt. "Rồi mưa sẽ đến và chấm dứt tất cả mà thôi" Hoan thầm nghĩ và trôi vào giấc ngủ chập chờn đầy ánh sáng.

*   *   *

     "Sao hôm nay đến muộn thế?" Đáp lại câu hỏi của thằng bạn ngồi cùng bàn là cái gật đầu ơ hờ vô nghĩa lý của Hoan. Hoan luôn nghĩ thậm chí nó có nói rằng một giờ nữa nó sẽ biến mất khỏi mặt đất như một giọt nước bốc hơi có lẽ chẳng gây nỗi đau nào cho đứa ngồi cạnh, cho lớp nó, cho những người xung quanh nó. Nó im lặng lấy sách vở ra, nghe những tiếng nói cười bên mình chợt âm u như vọng lại từ một thế giới xa xôi nào đó.
     ...Giờ ra chơi, lớp trưởng đi từng bàn thu một khoảng tiền linh tinh nào đó. Hoan cho tay vào ba lô, quờ quạng tìm chiếc ví. Sự ngạc nhiên và thảng thốt lan từ những đầu ngón tay đến tận khuôn mặt nó khi bàn tay chỉ chạm đến những ngăn kéo trống không. Nó thảng thốt lục tìm một lần nữa. Vẫn không có. Dựa lưng vào thành ghế, Hoan thẩn thờ " Tiền lương làm thêm, tiền học, vé xe bus tháng ở cả trong đó". Lớp trưởng đã đứng ngay trước mặt. Hoan hơi xẵng giọng: "Xin lỗi, hôm nay tôi không mang tiền". Lớp trưởng hơi giật mình vì từ "tôi" xa cách "à...ừ...vậy hôm nào Hoan nộp cũng được. Hoan im lặng, không biểu lộ sự đồng tình hay phản đối, nén một tiếng thở dài.
     Cuối giờ, lớp đã vắng, Hoan vốn chưa muốn về. Vé xe bus đã mất đồng nghĩa với một quãng đường dằng dặc đang chờ nó. Nhưng Hoan không muốn bước ra khỏi lớp một chút nào. Sự im lặng làm Hoan dễ chịu. Cô đơn trong cảnh không một bóng người còn hơn phải đối diện với nỗi cô đơn dù xung quanh mình là muôn tiếng nói cười. Hoan thở dài: Chuyện mất chiếc ví chỉ là một chuyện li ti nếu so với nỗi đau ngày ba mẹ Hoan chia tay. Trái tim Hoan tan vỡ không gì hàn gắn được. Hoan sống với bố trong một gia đình không còn là của nó, gia đình được xây dựng từ những con người xa lạ mà Hoan chỉ là một mảnh ghép rời rạc. Hoan không còn yêu bố nhưng cũng không đứng về phía mẹ. Hoan tạo cho mình một vỏ ốc ngay chính trong ngôi nhà của mình. Như một con nhím xù những chiếc lông để che giấu thân thể yếu mềm. Hoan đi làm thêm để khỏi ngửa tay xin bố những khoản tiền lặt vặt. Hoan đáp lại những lời thăm hỏi của mẹ bằng những câu cộc lốc. Hoan sống im lặng và bất cần. Nó muốn chứng minh cho bố và mẹ thấy không cần họ nó vẫn sống tốt. Nhưng sâu thẳm trong lòng, Hoan chơ vơ và trơ trọi. Hoan cô đơn chính trong chiếc vỏ ốc do mình tạo ra.


photo


     Hoan lướt mắt ra sân trường. Hoàng hôn đang nhập nhoạng buông, phủ kín cả tâm hồn con bé. Hoan đau đớn khi chợt nhận ra  từ lúc gia đình nó mỗi người mỗi ngả, cuộc đời Hoan chỉ là những chuổi ngày u ám và cô đơn. Hoan mặc nhiên chấp nhận  những đau khổ như số phận đã an bài, như chấp nhận chuyện mất chiếc ví, như chấp nhận hoàng hôn đang dần phủ kín ngoài kia, như những cơn mưa dằng dặc  từ ngày này sang ngày khác. Nhưng Hoan không thấy rằng trời sẽ sáng trong hơn sau những cơn mưa, và sau hoàng hôn, bình minh sẽ đến...

*   *   *

      Hôm qua là trọn một tuần Hoan đi bộ đến trường. Hoan nhất quyết không để bố chở đến trường mà vẫn gan lỳ cuốc  bộ. Nhưng sáng hôm nay, Hoan  dậy rất muộn sau một giấc ngủ dài và sâu, có  lẽ bởi cơn mưa đêm qua làm Hoan dễ chịu. Không thể để lỡ bài kiểm tra đầu, Hoan tặc lưỡi  mua  vé  xe bus hàng ngày. Xe đã kín chỗ nên Hoan phải ngồi cạnh một thằng nhóc lạ hoắc. Khi Hoan ngồi xuống, thằng  nhóc nhìn Hoan bằng một cái nhìn rất lạ. Hoan bỗng thấy ghét thằng nhóc này. Hoan ghét những ai nhìn mình quá lâu, Hoan có cảm tưởng đó là những cái nhìn soi mói hay thương hại, mà Hoan lại nhạy cảm với những điều đó.  Hoan quay mặt ra phía cửa sổ,  nhưng vẫn biết thằng nhóc đang tiếp tục nhìn mình. Im lặng một lúc thằng nhóc khhex  hắng giọng : "Này cậu..." Hoan  không trả lời.  Thằng nhóc bần thần giây lát rồi rụt rè:  "Này Hoan..." Hoan giật mình quay lại, nhíu mày ra ý hỏi. Thằng nhóc gải đầu: "À, cậu là Hoan phải không?" "Sao biết tên tôi?".Thằng nhóc không trả lời câu hỏi của Hoan mà chợt nói: "Có phải cậu  mất một chiếc ví không?"  Như nghe thấy tiếng sét giữa đêm hè, Hoan mở to mắt: "Sao cậu biết? Cậu nhặt được nó à?"  Sau một hồi Hoan miêu tả tỷ mỷ hình dáng chiếc ví và số tiền bên trong, thằng bé liền lấy trong ba lô chiếc ví của Hoan. Ngạc nhiên đến không tin vào mắt mình, Hoan lập cập: "Cám ơn...cám ơn cậu" Thằng nhóc ngắt lời: "tớ là Dương" "À... ừ... cám ơn Dương" Thằng nhóc - bây giờ Hoan đã biết là Dương mỉm cười. "Không cần phải cám ơn nhiều lần như thế đâu. Việc bình thường thôi mà". Hoan cũng bối rối cười, rồi hỏi: "Mà sao Dương biết tên tớ thế?" - "À, tớ phải xem trong chiếc ví có tung tích gì của chủ nhân không chứ. Tớ thấy một bức ảnh gia đình phía sau có viết "ba, mẹ và Hoan" nên tớ đoán thế thôi. Ngày nào tớ cũng đi chuyến xe bus này để hy vọng gặp cậu và trả lại. Mà này, chắc Hoan yêu gia đình mình lắm nhỉ?" Hoan giật mình, im lặng hồi lâu không muốn trả lời, nhưng cuối cùng lại cất tiếng, buồn rầu và chậm rãi: "Bố mẹ tớ...ly hôn rồi". Mắt Dương thoáng chút ngỡ ngàng, nhưng chỉ rất nhanh. "...Thế à, buồn nhỉ! Nhưng dù sao cậu vẫn còn gặp bố mẹ. Tớ thì..." Dương im lặng. Hoan đầu chờ đợi. "Bố mẹ tớ...đã đi xa rồi. Trong một vụ tai nạn".  Hoan lặng người. Cảm nhận nỗi đau của Dương rõ ràng đến mức Hoan có thể hình dung và trông thấy được. Tiếng Dương đứt quảng nhưng rõ ràng: "Có lẽ...Hoan đôi lúc không hài lòng với cuộc sống, với gia đình Hoan. Nhưng Dương ước gì Dương được  như Hoan, được nhìn thấy cha mẹ, dù thêm chỉ một lần, dù bị cha mẹ la mắng đi chăng nữa. Nếu được trở lại những ngày tháng trước đây, Dương sẽ gần gũi và hiểu cha mẹ Dương hơn". Hoan ngước nhìn Dương, nhìn thấy đôi mắt u buồn nhưng vẫn ngập đầy ánh nắng của Dương và tự hỏi đến khi nào Hoan mới nhận ra được hư Dương, Hoan nhớ lại annhs mắt buồn bã của mẹ khi Hoan bước qua mẹ không một nụ cười, Hoan nhớ dáng đứng im lặng của cha khi Hoan từ chối sự chăm sóc của ông, của dì. Có lẽ trước giờ mọi người vẫn yêu thương Hoan hết lòng dù Hoan đã quay lưng. Tại sao đến giờ Hoan mới nhận ra như thế? Hoan chớp mắt, thấy mặt trời đang chiếu vào mình những tia nhìn nóng bỏng.
     Hoan bước vào nhà. Dì đang làm bếp, mùi thức ăn bay lên làm nó nhớ tới mẹ vô cùng. Hoann cất túi xách rồi quay ra. "Dì để con làm giúp một tay". Không khó để Hoan nhận ra sự ngỡ ngàng trong mắt dì. Sự ngỡ ngàng như lũ bạn trong lớp khi Hoan mỉm cười với chúng...

*   *   *

     ...Đã lâu rồi Hoan mới ăn một bữa cơm ngon như vậy. Bố mỉm cười thật nhiều, dì gắp thức ăn cho nó, nhắc nó ăn nhiều bởi dạo này gầy quá. "Hoan mà ốm mẹ lại trách dì bây giờ". Hoan thấy lòng nhẹ nhõm. Mở tung cửa sổ, Hoan tưởng mình như con chim bấy lâu nằm trong lồng tối bây giờ được bay dưới ánh sáng mặt trời. "Tin mình đi. Không ai trên đời này cô đơn. Chỉ cần cậu biết mỉm cười". Tiếng Dương vang lên rất rõ bên tai. Hoan đã thấy yêu hơn cuộc đời này. Hoan hiểu rằng người lớn cũng có những lý lẽ riêng của họ. Và chúng ta, tốt nhất là học cách thứ tha. Quá khứ của Hoan là nước mắt nhưng điều đó không ngăn cản sự tươi đẹp của tương lai. Hoan ngẩng đầu nhìn lên những đám mây bay, những tia nắng chiếu mạnh mẽ vào căn phòng. Hoan thấy rõ ràng, mặt trời đang ở trên cao...

 

 

 

 

 Copyright © 2008 - 2013 Võ Quê All rights reserved.