Joomla 1.7 NivoSlider developed by NewJoomlaTemplates in collaboration with best web hosting reviews and ratings.
Print

TRANG THƠ VĂN ĐĂNG THƯ

Giới thiệu tác phẩm Đăng Thư, thành viên CLB Sao Khuê

IMG_2752.jpg

 

PHONG LINH ĐÊM

 

Đêm

Tiếng phong linh lẻ loi

Vọng vào đêm những miên man bất tận

Em chỉ biết tìm anh trong mơ

 

Đêm

Tiếng phong linh lặng lẽ buồn

Trải dài bóng sáng nhà bên

Anh chỉ biết tìm em trong giấc ngủ chập chờn

 

Đêm

Tiếng phong linh trong mê mải

Kéo những tâm hồn thức dậy tìm nhau

Nhanh đi thôi...ngày mai trời bão mất rồi

EM ĐI

Ừ, thế nhé em đi

Con đường xa thôi ngút dài phía biển

Sóng chơ vơ thôi nối dài bãi cát

Dã tràng buồn thôi níu dấu chân qua.

.

Ừ, thế nhé em đi

Phố vắng lạnh trầm ngâm nghe gió hát

Dương cầm xưa ngân hoài giai điệu cũ

Dạ khúc nào em để lại mình tôi?

.

Ừ, thế nhé em đi

Phương xa xôi là bình minh thắp nắng

Còn mình tôi với bài thơ viết dở

Còn mình tôi với nỗi nhớ không mùa.

.

Ừ, thế nhé em đi....

 

VẼ LẠI

 

Em sợ mình quên mất dĩ vãng thôi

Những ngày xưa chỉ còn là kí ức

Dài tay với những ngày mưa đã cũ

Bỗng giật mình. Đó chẳng phải mùa đông!

.

Xa lắm rồi những ngày không có nắng

Mặt trời đâu để gió mãi đi tìm?

Em ngoái lại nhưng chỉ là khoảng trống

Có ai về vẽ lại tuổi thơ em???

 

CÂU HÒ MƯỜI BẢY TUỔI

Truyện ngắn

"Hò... ơ...

Ví dầu đèn tắt đã có trăng

Cực thân em thì em chịu, chứ biết mần răng mà đặng chừ"

Câu hò của bà đã dứt. Nó biết đò đã đến bến. Tiếng mấy bà đi chợ vang vang cả chiều: Hiểu rồi à! À quên, nó là một con bé mười bảy tuổi nhưng ốm quắt queo như là còn mười bốn, mười lăm. Làn da ngăm đen mà gương mặt đẹp như vầng trăng ai đó bỏ quên trên bến sông Hương. Nó có duyên đến khắc khổ. Ở các xóm chài này, ai cũng có cái khổ riêng rồi thành cái khổ chung. Bà cũng khổ, nó cũng khổ.

Nó đến đây, được mọi người chào đón trong một buổi chiều cuối đông của Huế, lạnh, buồn và ảm đạm! Bà tìm thấy nó trong một tấm chăn mỏng như một con nhộng nằm yên trong kén. Bà bồng nó lên thì nó khóc thật to. Tiếng khóc của trẻ thơ như xé tan cả những giọt mưa phun lất phất. Bà lắc đầu chua xót. Một tay ôm nó, một tay mò mẫm mớ tiền lẻ trong túi mua sữa cho nó. Trong ánh đèn dầu tù mù, gương mặt no tròn của nó sáng bừng lên trong giấc ngủ tròn vo.

Thế là từ đó, bà giữ nó ở lại với bà. Bà mang hết yêu thương của một góa phụ già dành cho nó. Bà xem nó là vật báu duy nhất trong chiếc thuyền nhỏ con con, miếng cơm manh áo của hai bà cháu. Nhưng có một điều làm bà thương nó hơn ai hết, nó bị mù bẩm sinh. Lúc ấy nó chăng thể định nghĩa được thế nào là mù, chỉ biết rằng đó là một khoảng trời đêm không trăng, không sao, thậm chí không có một chút ánh sáng nào. Có lần bà gửi nó cho bác Mùi thuyền bên cạnh để đi chợ, chẳng hiểu nó làm thế nào mà lại rớt xuống nước. Cũng may chỗ ấy nước nông nó chỉ bị uống nước rồi ngất đi. Bà về khi mọi người đang xúm đen xúm đỏ xung quanh nó. Bà chỉ biết ôm nó vào lòng và khóc. Nó chỉ lơ mơ nhớ những giọt nước mắt cay nồng của bà nhỏ lên má nó. Có tiếng ai thắp hương gọi ba hồn chín vía nó về nghe vang cả bến sông...

Lớn hơn chút nữa, nó đã biết thương bà hơn. Ông trời cũng thương, cho nó một tâm hồn vô cùng nhạy cảm. Nó hay hỏi bà sao mắt nó chẳng thấy gì để được tắm sông, được thả diều như lũ trẻ con cùng lứa. Bà hay bảo nó rằng: "Bà tiên mãi làm gì nên quên mất con. Rồi một ngày nào đó, bà tiên sẽ mang về cho con đôi mắt". Nó nhận lời nói dối của bà như một lời ru dịu ngọt. Rồi sẽ có một ngày, một ngày mà nó được nhìn thấy bà bằng đôi mắt của chính mình. Nhưng bà tiên đã không về cho nó kịp làm thiếu nữ. Tuổi trăng tròn, nó đã cảm nhận tất cả bằng chính tâm hồn mình. Ngày ngày, nó nghe từng câu hò của bà thấm dần vào tim. Câu hò da diết nghe buồn đến lạ. Chiều chiều, nó ngồi lặng nghe khói bếp nhà ai bên sông đang nấu cơm chiều. Tiếng lũ trẻ nô nức tắm sông, tiếng đập nước, vẫy vùng sao vui quá. Rồi hoàng hôn buông xuống, nó hay hỏi bà hoàng hôn màu gì? Bà ngồi tả cho nó nghe, và nó bắt đầu tưởng tượng một hoàng hôn trên sông của riêng nó mà thôi. Có hôm hoàng hôn của nó lấp lánh muôn ngàn sắc nắng, có hôm là một hoàng hôn buồn ơi là buồn. Tối đến, những chiếc thuyền con con đánh cá bắt đầu hoạt động. Tiếng mái chèo gõ vào mạn thuyền lộc cộc lạch cạch nghe vui tai lắm. Cho đến tiếng người ta đãi hến, đãi ốc ven bờ, nó đều có thể cảm nhận được. Và trên hết, nó bỗng thấy mình thương bà nhiều hơn trước. Nó thương đôi bàn tay già nua vẫn hay vuốt lên tóc nó, thương bầu ngực già ngày xưa vẫn thường bị nó dứt mỗi lần khát sữa. Nó thương cả tiếng mái chèo khua nước, và thương những câu hò bà vẫn hát trên sông. Bà đã dạy cho nó cách sống, cách làm người và cách cảm nhận bằng tâm hồn, ý nghĩ. Theo tháng năm, nó lớn dần lên bên bà, bên con đò nhỏ xíu vẫn ngày ngày đưa khách sang sông. Và hôm ấy, bà không nhận đưa khách nữa mà đưa nó xuống cồn Hến. Thì ra hôm ấy là 16 năm kể từ ngày nó đến với con thuyền này. Không biết sinh nhật nó hôm nào nhưng bà lấy ngày ấy là sinh nhật nó. Bà đưa nó về ăn cơm hến. Bưng tô cơm hến trên tay, nhưng sao nó chẳng nói nên lời, mà lòng cứ rưng rưng. Miếng cơm hến không biết có cay không mà làm nước mắt nó chảy ra. Giọng bà cứ đều đều:

- Bà chẳng có chi cả, chỉ có cơm hến ni thôi. Hôm ni con tròn mười sáu tuổi. Con lớn quá rồi. Bà muốn dạy con rằng: cái cay của cơm hến cũng là tình cảm của con gái Huế, không phô trương mà âm thầm và dai dẳng đó con.

- Bà ơi, con sẽ nhớ mà.

Vầng trăng của nó đã tròn. Nó đã biết một vài câu hò Huế. Chưa bao giờ nó thấy thương bà hơn lúc ấy. Nó thầm mong bà tiên sẽ về với nó, cho bà cháu nó bớt khổ hơn. Giọng hò của bà đã không hay ngân dài như trước mà cứ ngắt quãng mái thôi. Con đò ngày sang sông hai chuyến, bây giờ chỉ còn mỗi một chuyến mà thôi. Nó biết bà cần phải nghỉ ngơi vì tuổi già đang đến bên bà gần gần lắm. Năm tháng cứ trôi đi mà chẳng nghe thấy ước nguyện của nó, muốn níu kéo thời gian để bà thôi không già nữa. Ây thế mà thời gian vẫn mãi miết trôi qua.

Rồi hôm nay, nó tròn mười bảy tuổi. Nó ngồi nghe những đợt sóng lăn tăn vỗ vào mạn thuyền. Mùa con nước vơi đầy, chiếc thuyền nhỏ vẫn hai mùa lên xuống. Bỗng hôm nay mưa dầm dề đến lạ. Mọi năm sinh nhật nó, trời chỉ lất phất mưa, sao hôm nay. Nó bỗng linh cảm thấy một điều gì đó thật lạ. Buổi trưa, có một người đàn bà đến tìm bà cháu nó. Bà ta có vẻ giàu có và sang trọng, nó biết được là nhờ mùi nước hoa thơm phức của bà ta. Bà ấy muốn nói chuyện với bà nên nó bỏ ra ngồi ngoài mạn thuyền một mình rôi tưởng tượng. Người đàn bà ấy có chút gì là lạ... Bỗng nó nghe tiếng bà khóc, rồi tiếng sụt sịt van nài... Nó chẳng thể nào hiểu được. Thế rồi bà ta ra về. Trước lúc về bà ta còn vuốt má nó, rồi ôm nó vào lòng. Một cảm giác lạ lùng khó chịu len vào hồn nó. Từ lúc người đàn bà ấy đến, bà bỗng buồn hơn trước. Có nhiều đêm bà lại rưng rức khóc thầm. Nó hay phải đưa tay lau đi những giọt nước mắt trên gò má nhăn nheo. Nó hỏi bà vì sao nhưng bà không chịu nói, rồi bà lại buồn, lại khóc. Nó thương bà ghê. Có hôm nó thủ thỉ với bà:

- Bà ơi! bà cháu mình sẽ sống như ri hoài bà hí!

- Cha mi, rứa không đi lấy chồng hay răng mà đòi ở với bà?

Giọng nó khẽ buồn:

- Mắt con ri, ai người ta thèm lấy! Con chỉ ưa ở với bà thôi!

Bà khẽ nói:

- Rồi người ta sẽ đến đưa con đi, rồi người ta sẽ cho con đôi mắt...

Entry for August 17, 2008

Bỗng dưng muốn về nghe cổ tích một đêm trăng. Gió day dứt nỗi niềm của những mùa xưa cũ. Ký ức không vỡ òa mà chỉ thấy khô nghèn nghẹn . Nước mắt bỗng khó tìm như sương ban mai...

Thấy rỗng...

......không cảm giác, không buồn, không đau, như những ngày xưa chưa hề có.

Tự mình thả mình trôi.

Lang thang!

Đọc ở đâu đó về những người đi lạc. Rồi sợ!

Sợ có ngày đôi chân mình sẽ mỏi. Trăm ngả đường mà chẳng có bước mình qua. Tự nhủ lòng rằng: Ừ, tại mình đã lạc.

Sợ cái ngày người ta bảo lớn rồi không được khóc. Mà nước mắt cứ thế lăn dài. Lại tự nhủ: có giọt nước nào trong hốc mắt đi lạc đấy thôi.

Sợ một ngày những người quen chẳng thể nhận ra nhau. Những ánh mắt thoáng qua nhau trên đường, rồi nhạt. Chỉ còn nụ cười lơ ngơ đi lạc giữa phố đông.

Sợ một ngày mọi người cứ thể bỏ đi. Con đường xa hun hút gió nhiều chiều. Lại thì thầm: phải lỗi của mình đi lạc?

Sợ một ngày không còn muốn ngắm bầu trời vắng gió và mênh mang mây. Và lúc đó, những ngón tay đan vào nhau đã lạc...

Sợ lắm một ngày kia bước chân mình sẽ lạc, nước mắt rơi lạc, nụ cười đi lạc, và cả những ngón tay cũng lạc mất khoảng trống giữa những ngón tay. Nên ....có ai níu lại dùm....

 

Entry for August 05, 2008

Nếu mình là một bờ cát...thì niềm tin là những dấu chân. Một cơn sóng...chẳng để lại gì

Nếu mình là một cơn mưa...thì niềm tin là bong bóng. Vỡ ra...chẳng để lại gì.

Nếu mình là đêm...thì niềm tin là ngọn nến. Cháy hết đêm...chẳng để lại gì.

Nếu mình là ban mai....thì niềm tin là sương trắng. Sương tan đi...chẳng để lại gì.

Không biết vì sao hôm nay lại thế. Thấy mình mất hết. Niềm tin là cái gì? Mất đi, lại cố kéo lại, rồi lại thấy nó dần dần tuột khỏi tay, lại níu, lại tuột ra...Như một cái vòng luẩn quẩn. Giờ thì mệt thật rồi. Không níu giữ. Buổi chiều, cố gắng đi đâu đó cho khuây khoả. Về, một bên tay là vòng tay bị hư. Bên kia, đồng hồ đứng ngắt. Tay trống! Còn bị con gì cắn mà chẳng bít là con gì, tay nhức, sưng vù, vít entry mà như mổ cò trên bàn phím. Một ngày mệt mỏi. Chẳng biết gọi nó là gì....Thấy muốn thả trôi....

 

 

ĐT


 

 

 Copyright © 2008 - 2013 Võ Quê All rights reserved.