Joomla 1.7 NivoSlider developed by NewJoomlaTemplates in collaboration with best web hosting reviews and ratings.
Print

TRANG VĂN THƠ NGUYỄN NỮ TÙNG NGÂN

Giới thiệu sáng tác Nguyễn Tùng  Ngân, thành viên CLB Sao Khuê. 

 

 

 

 

 

IMG_3903

 

 TUỔI HỌC TRÒ LÁ CÂY

Truyện ngắn 

Đã quá nữa đêm. Bên chiếc bàn học nhỏ của mình Khánh An vẫn còn học. Chả là năm nay nó thi vào cấp III, nên hôm nào cũng như hôm nào, nó thức khuya để học. Hôm nay, tự dưng An thấy mỏi mắt, mấy con số trước mặt nó cứ chạy qua chạy lại như rủ nhau chơi trốn tìm. An thấy mệt, cô nàng đứng dậy, bước ra ban công phòng mình rồi vươn vai. Đưa mắt nhìn quanh một lượt, các ngôi nhà kia đã tắt đèn, không gian tĩnh mịch đến lạ thường. Dưới kia, con đường đã vắng bóng người, chỉ còn ánh đèn pha chiếu sáng. Một cơn gió nhẹ thoảng qua làm nó tỉnh ngủ.

Bây giờ, nó cảm thấy buồn. Buồn vì phải chia tay cái lớp thân thương của nó - một cái lớp chọn mà chưa bao giờ biết đến có luân lưu là gì. Một cái lớp mà con trai ăn hàng giống con gái, còn con gái thì quậy như con trai, một cái lớp nói chuyện nổi tiếng nhất trường và cũng là một lớp học giỏi nhất khối.

- "Chao ôi! Sao nhớ lớp quá!" An tự nhủ.

Nó thấy tiếc vì bốn năm qua đã không chịu tìm hiểu từng thành viên trong lớp, thấy tiếc vì chính nó cũng chưa làm được gì cho lớp, nó thấy nhớ những buổi đi chơi… tất cả là những kỷ niệm quá đẹp, mà giờ đây nó sẽ chẳng bao giờ có cùng "đội ngũ 92", sẽ chẳng bao giờ còn được ngồi trong "lớp 92" với đầy đủ thành viên để nghe cô Chủ nhiệm "ca cẩm" mỗi lúc sổ đầu bài bị điểm thấp, chẳng bao giờ được nghe thầy Ấn, cô Hoa, cô Nà,… giảng bài.

Trời ơi! Nó muốn khóc, hét thật to rằng nó yêu 92 đến nhường nào! Nhưng tất cả bây giờ đã là quá khứ. Thời gian trôi qua nhanh, nhanh đến nỗi An không kịp nhận ra rằng mình đang lớn.

Bỗng "bụp", hòn đá từ đâu rớt xuống, trúng ngay đầu nó, đau điếng. An thoát ra khỏi cái vòng suy nghĩ của mình. Cô nàng lại cảm nhận cái cảm giác khoan khoái, dễ chịu của đêm khuya yên tĩnh. Chống hai tay lên cằm, nàng ta lại mơ mộng đến những ngôi sao xa xôi kia. Nó thầm nghĩ:

- Ước gì mình cũng là một ngôi sao trên bầu trời nhỉ! Đẹp quá! Càng ngắm càng thích!

Nó ngu ngốc hơn khi…ngồi đếm sao.

- 1…2…3… Sao lại nhiều sao thế? Đếm mãi không hết!

Mỏi cổ quá nó lại thôi, không đếm nữa. Giờ, cô nàng lại ngắm trăng. Mấy ngày nay An để ý thấy hôm nào trăng cũng tròn. Trăng tỏa ra một thứ ánh sáng dìu dịu, hiền hòa, êm ái mang một sự huyền bí như sắc đẹp của Thúy Vân trong truyện Kiều Nguyễn Du mà cô Văn nó từng giảng. Trên kia, trăng đang đùa cùng sao. Những đám mây lạ cứ rủ nhau kéo đến che khuất trăng, được một chút rồi lại kéo đi, cứ như một vòng tuần hoàn của thiên nhiên.

Hình như, nó lại nhớ "hắn" - người mà chính xác là năm tháng mười ngày nay nó luôn quan tâm. Nghe đồn, boy đó "mến" nàng lắm! Chỉ học cùng khối thôi nhưng lại đi học thêm cùng nó, mà lại còn ngồi ngay sau lưng nữa, rứa mới chết chứ! Nàng ta cũng nhiều lần đi chơi với hắn rồi, chừ ngồi ôn lại "ký ức đã qua". An tự nhủ: "Không biết bây giờ hắn đang làm gì nhỉ? Ngủ chưa hay còn học bài?".

Những ý nghĩ đó cứ rối tung trong đầu An như một mớ hỗn loạn. Nó thở một hơi dài đuồn đuột. Đứng dậy và bước vào bàn học của mình.

Nghĩ đi nghĩ lại thì thấy tuổi học trò quá đẹp, trong sáng hồn nhiên nhưng  mong manh như một trang giấy trắng. Và tình yêu học trò còn đẹp hơn rất nhiều, đó là một thứ tình cảm vu vơ, thoảng qua như cơn gió khẽ.

Có lẽ An sẽ không biết rằng, một ngày nào đó nó sẽ phải bỏ lại những  suy nghĩ, những kỷ niệm đẹp này ở sau lưng để đi tìm một cuộc sống không chỉ có những ước mơ, suy nghĩ màu hồng nữa, mà còn có cản màu xám của cuộc đời. Tạm biệt 92, tạm biệt những kỷ niệm thân thương của một tuổi thơ học trò lắm vui buồn.

IMG_4906 by you.

LÁ CÂY

Có chiếc lá nhẹ nhàng rơi trong gió

Thỏ thẻ rằng: “Lá chẳng muốn xa cây”

Cây lặng im thẩn thờ đứng đó

Nước mắt dài bởi lá vội chia tay

 

Có gì đâu sao cây phải khóc

Lại pải buồn chỉ vì lá hỏi cây?

Cây giận rồi quay lưng nuốt nước mắt

Lá đi rồi cây sẽ lại cô đơn

 

Và rồi...

 

Một ngày kia có cơn gió lạ

Có nắng vàng tràn ngập khắp phố vui

Mang màu xanh hy vọng về cho lá

Để thay mình bầu bạn với cây kia

 

Cây vẫn thế vẫn vươn cành đón nắng

Khẽ run mình khi nhìn thấy xuân sang

Tạm biệt lá chào một cuộc sống mới

Cây không buồn không khóc nữa lá ơi!

 

tungngan

 

DƯ ÂM    

Chút nắng còn lại của cuối mùa,

Nhẹ nhàng lan tỏa buổi hoàng hôn.

Để tôi thả hồn vào làn gió,

Gửi chút dư âm của cuộc đời…

 

Một mình lang thang trong trời phố vắng

Bỗng nhớ về kỷ niệm tuổi còn thơ

Của bạn bè, ghế đá, kỷ niệm xưa

Nơi những buổi trưa hè không ngủ,

Đầu trần, chân đất trộm xoài xanh…

Nơi những lần lấy trộm cá của bà,

Gạo của mẹ, cây củi của ba,

Cùng mấy đứa chơi trò buôn bán

Và thử tài nhen lửa nấu cơm

 

Còn bây giờ khi cuộc sống đã khác,

Cuộc sống mang đầy tri thức, ứng xử

Trái đầy gai của những bông hoa hồng…

 

19. 11. 2008.

 

CON YÊU THẦY...

Chẳng biết từ ngày nào,
Thầy là thầy của con.
Con chỉ nhớ chiều ấy...
Chiều mưa con gặp thầy.

Thầy chẳng dạy con học,
Giống như cô ở trưưòng.
Thầy không dạy làm toán,
Như sách vở người ta.

Nhưng thầy dạy điều khác,
Còn hay hơn rất nhiều.
Bởi thầy dạy con biết,
Yêu cuộc sống trong tay,
Bởi thầy dạy con biết,
Cách xua tan nỗi buồn.....

Thầy ơi! Con yêu thầy...
Yêu mái tóc bạc trắng,
Đã nhuốm màu thời gian.
Yêu nụ cười giòn tan,
Và tình thương ấm áp...

Hy vọng rằng thầy sẽ,
Mãi ở bên chúng con.
Để con luôn được nói...
Thầy ơi! Con yêu thầy...

.

20. 11. 2008.

GỬI VÀO HUẾ

Gửi vào gió nụ hôn màu tím biếc,

Để quên đi bao muộn phiền lo âu.

Gửi vào gió một nốt nhạc da diết,

Lòng xốn xang xang bao kỷ niệm vui buồn.

.

Gửi vào núi Ngự Bình một nét vẽ,

Của màu mây, tà áo trắng thân thương.

Gửi vào dòng Hương lững lờ thơ mộng,

Câu hò ơ xao xuyến nỗi lòng.

.

Gửi hết, gửi hết vào trong gió,

Chút tâm tư xao xuyến của lòng tôi.

Chỉ để riêng cho một mình Huế hiểu,

Trái tim tôi yêu Huế thế nào.

.

30. 6. 2007

 

MÙA HÈ KHÔNG CÒN LÀ TUỔI THƠ

 

Khi mùa hè không còn là tuổi thơ

Tôi không vấn vương chờ đợi, không háo hức

Tôi không bận rộn, lo lắng, không sợ hãi

Bởi qua rồi thời áo trắng mộng mơ

 

Khi mùa hè không còn là tuổi thơ

Phượng không nở, ve cũng sẽ ngừng kêu

Rồi hàng ghế đá, góc sân trường, khoảng lặng

Sẽ trôi vào ký ức ở miền xa

 

Khi mùa hè không còn là tuổi thơ

Sẽ không còn dòng lưu bút bỏ lỡ

Tiết học cuối cùng cũng sẽ dang dở

Giọt nước mắt dài lăn mãi trên mi

 

Khi mùa hè không còn là tuổi thơ

Không tiếng trống, không tiếng thầy la mắng

Tà áo trắng sẽ chỉ là kỷ niệm

Thoáng trong mơ khi nỗi nhớ tràn về

 

Mùa hè ơi! Không là tuổi thơ nữa

Có buồn không khi bước khỏi sân trường

Tạm biệt nhé, mùa hè ơi mãi nhớ

Khoảnh khắc này xin giữ mãi trong tim…

 

Huế, 18. 7. 2010.

 

bé Nânj

 

 

 Copyright © 2008 - 2013 Võ Quê All rights reserved.