Nhân kỷ niệm 30/4, ngày giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước, Báo điện tử Tamnhin.net gửi tới bạn đọc bài viết về một nhà thơ đã có nhiều đóng góp trong cuốc kháng chiến chống Mỹ, cứu nước. Ông vừa rời bỏ quyền lực…
Nhà thơ Nguyễn Khoa Điềm nhận giải VHNT Cố đô 2010 với Cõi lặng (Ảnh: TheThaoVanHoa)
Bây giờ đọc lại những câu thơ này, có người không còn thấy mới, thấy lạ, nhưng vào thời điểm đó, đối với tôi, những bài thơ của Nguyễn Khoa Điềm có sức cảm hóa lạ lùng. Tôi say mê những bài thơ xứ Huế của Nguyễn Khoa Điềm và Trần Vàng Sao.
Thật ra, Trần Vàng Sao chỉ có một bài “Bài thơ của một người yêu nước mình”. Hôm qua, mấy người bạn học của tôi ngồi với nhau bàn việc kỷ niệm 40 năm lớp ngữ văn. Phạm Khoa Văn, Khuất Bình Nguyên, Lê Hoài Nguyên… Chúng tôi nói chuyện về các thầy giáo như Lê Đình Kỵ, Hoàng Như Mai, Hà Minh Đức và đọc thơ. Khuất Bình Nguyên (Khuất Văn Nga, giờ là Phó Viện trưởng Viện Kiểm sát Nhân dân tối cao) đọc “ Bài thơ của một người yêu nước mình” không sai một dấu phẩy. Còn tôi, bỗng ngân lên mấy câu thơ của Nguyễn Khoa Điềm:
Tháng năm giông chuyển bồn chồn
Hạt mưa vây ấm, nỗi buồn cách xa...
Thế mới biết, thơ hay luôn còn lại với thời gian, còn lại trong tâm hồn người đọc.
Cuộc đời, có những điều ngỡ như là duyên phận. Khi tôi chuyển sang Trung đoàn 236 (Đoàn tên lửa Sông Đà anh hùng), một lần, trung đoàn cử tôi lên công tác ở quân chủng Phòng không - không quân để viết một vở kịch thì phải. Tôi được ở chung với một trung úy đã luống tuổi, nhưng rất vui tính. Qua câu chuyện, tôi được biết con gái ông, chị Lợi, là người yêu, vợ chưa cưới của nhà thơ Nguyễn Khoa Điềm.
Hôm qua, tôi điện cho chị Lợi, vợ anh Điềm hỏi về ông, trung úy Thái Phú ngày xưa, chị bảo ông ở trong quê (Huế) giờ cũng không được khỏe lắm…
Rồi những ngày tôi về báo Tiền phong, tham gia BCH T.Ư Đoàn, tôi và anh Điềm mới gặp nhau. Ngày đó, anh cũng ở trong BCH, làm Bí thư Thành Đoàn Huế thì phải! Những buổi họp BCH T.Ư Đoàn, tôi thường nghe anh phát biểu. Bài phát biểu của anh bao giờ cũng gây được sự chú ý của mọi người. Thảng hoặc, anh qua tòa soạn báo chơi. Tôi tiếp anh trên chiếc bàn làm việc (ban đêm cũng là nơi tôi nằm ngủ). Trải tờ báo cũ, mấy chiếc kẹo bột, chén nước chè nhạt… Chúng tôi nói chuyện văn chương. Thật ra, chỉ một mình tôi nói, còn anh ngồi nghe, mỉm cười hoặc gật đầu. Anh rất ít nói, kiệm lời…
Rồi anh chuyển ra Hà Nội, làm Tổng thư ký Hội Nhà văn, làm Thứ trưởng, Bộ trưởng Bộ Văn hóa Thông tin. Anh trở thành cấp trên của tôi.
Chúng tôi gặp nhau nhiều hơn. Ngày tờ Tiền phong Chủ nhật mới ra đời, còn khổ nhỏ, nhưng số lượng phát hành rất lớn, rất có uy tín trong bạn đọc, anh bảo tôi chú ý lượng bài trong nước, bài dịch hơi nhiều. Tôi thấy anh nói đúng, sau đó, chúng tôi điều chỉnh dần.
Anh là người ủng hộ chúng tôi thành lập Công ty, các nhà sách để khuyến khích thanh niên đọc sách. Khai trương mấy nhà sách Tiền phong ở Hà Nội, anh cùng các anh Hồ Đức Việt, Nguyễn Sinh Hùng, Phạm Quang Nghị đến cắt băng. Anh thường ra mua sách ở các nhà sách Tiền phong. Có lần, anh bảo: “Mình đăng ký qua mạng mua mấy cuốn sách, mãi không thấy ai mang đến”. Tôi về kiểm tra việc bán sách qua mạng của các nhà sách Tiền phong, vào thời điểm đó có sự trục trặc. Tôi nhắc Giám đốc Công ty phải hoàn thiện ngay.
Đại hội Đảng toàn quốc giữa nhiệm kỳ, tôi là đại biểu chính thức. Anh Hà Quang Dự, lúc đó là Bí thư thứ nhất T.Ư Đoàn làm tổ trưởng. Khi bàn việc giới thiệu nhân sự, tôi giới thiệu hai người: Nguyễn Khoa Điềm và Lê Đức Thúy. Gút lại danh sách trình lên trên, anh Dự bảo: Phải có ý kiến của người được giới thiệu, theo nguyên tắc… Tôi tìm cách liên hệ với anh Điềm và Lê Đức Thúy nhưng không được.
Thế là tôi phải đứng lên rút tên. Hình như kỳ đại hội sau, cả Nguyễn Khoa Điềm và Lê Đức Thúy đều được bầu vào T.Ư.
Nhớ lần hội nghị tư tưởng văn hóa toàn quốc tại Hà Nội, tôi có lên phát biểu. Trong phần kính thưa, tôi chỉ thưa nhà thơ Nguyễn Khoa Điềm. Dưới hội trường có tiếng ồn ào. Nghỉ giải lao, có người bảo tôi: “Ông chỉ thưa nhà thơ thôi à?”. Tôi nói: “Tất cả đại biểu dự hội nghị hôm nay, ai cũng biết chức danh Ủy viên Bộ Chính trị, Bí thư T.Ư Đảng, Trưởng ban TTVHT.Ư của anh Điềm. Nhưng, chức danh nhà thơ, một nhà thơ có tài, có thể nhiều người chưa biết”.
Từ khi anh đảm nhận trọng trách, tôi cố ý ít gặp anh. Nhưng, với tôi, anh vẫn như xưa. Có việc gì, anh gọi điện trực tiếp cho tôi, hay tôi gọi điện đến nhà riêng của anh, không phải qua thư ký.
Một lần, gần 11 giờ đêm, anh gọi điện đến nhà trao đổi về bài viết của Xuân Ba có liên quan đến nhà ở của gia đình cố nhà thơ Tố Hữu. Tôi biết anh là người có trước, có sau, nhưng điều tôi mong đợi ở anh không chỉ có thế. Tôi mong đợi ở anh thực sự quyết liệt bày tỏ chính kiến của mình… Thực sự giúp cho báo chí có những khoảng thông thoáng hơn… Thế nhưng…
Bây giờ, khi ngồi đọc những dòng thơ trong tập “Cõi lặng” vừa xuất bản, những câu thơ:
Chúng ta, kẻ không may mắn
Rồi cũng nhập vào dòng chảy của
điều tốt đẹp
Dòng nước sẽ rửa sạch sự đớn hèn
Dẫu có khi đã nhường lời cho bọn
khoác lác…
Tôi bỗng hiểu. Cuộc đời thật khó!
Anh đã đi qua tất cả, để bây giờ nhìn lại mình, chiêm nghiệm từ chính mình, thực sự ngồi ngắm khuôn mặt mình:
Cõi lặng. Anh soi thấy mặt mình
với nỗi buồn trong sạch.
Khi ta thoát khỏi sự ràng buộc của chức vụ, quyền lực, bao nhiêu sự vụ, những chuỗi họp hành bất tận, những lời tung hô, những điều đắc chí và bất đắc chí..
Ta bắt đầu đi vào “Cõi lặng” của mình, được nhìn ngắm mình, nhìn ngắm xung quanh, ta bỗng hiểu rằng:
Nhiều khi đá dạy ta mềm mỏng
Sự tàn nhẫn nhắc ta điều lành
Nỗi buồn đánh thức hy vọng
(Hy vọng)
Không phải ai cũng hiểu được điều đó, cảm nhận được những điều tưởng như là nghịch lý, nhưng nó lại là căn nguyên của sự thật, làm ta bình tâm hơn trước những thách thức của cuộc đời.
Nếu cuộc đời thuận buồm xuôi gió, con người khó mà nhận ra mặt trái của cuộc sống.
Nhà thơ, hơn ai hết, nhạy cảm với mọi sự biến động của cuộc đời. Hung bạo, tố giác, nặc danh, nảy sinh trong cuộc sống hàng ngày, biểu hiện sự xuống cấp của đạo đức, văn hóa… và chính anh, nhà thơ Nguyễn Khoa Điềm trong “Cõi lặng” đã nhìn tận mặt:
Hung bạo trên mạng, trên sàn diễn,
trong lớp học.
Hung bạo giữa bàn nhậu, cửa sau
công sở, hung bạo đường phố.
Hung bạo văn chương, tố giác,
nặc danh…
(Nghe tin hai nhà khoa học bị tai nạn xe máy)
Với một người đã từng giữ những chức vụ cao như anh, viết những câu thơ thế này, quả là đau xót:
Khi mồ hôi trở nên quá rẻ
Kẻ ranh ma trở nên quá giầu.
(Cánh đồng buổi chiều)
Chân thực và độ lượng. Độ lượng và chân thực, là cảm nhận rõ nét nhất trong “Cõi lặng” của Nguyễn Khoa Điềm. Những ngày anh đảm nhận chức vụ, nhiều trọng trách, mỗi khi gặp nhau, tôi vẫn đề nghị và mong anh chuyển cho báo một chùm thơ mới.
Anh chỉ cười. Bây giờ, anh trở lại với thơ, trở lại với đời thường. Tôi thật mừng. Đã là nhà thơ thì không thể sống mà không làm thơ. Nhiều người thích tập thơ “Cõi lặng” với những sắc thái khác, riêng tôi, tôi vẫn thích những câu thơ như:
Thử luồn tay vào tóc
Sợi bạc không che kín ngón.
Cuối cùng, thơ vẫn là những gì lắng lại sau tất cả mọi điều, dù vinh hoa, phú quý hay những khổ đau, bức bối thường nhật của cuộc đời.
Dương Kỳ Anh