TRANG THƠ VĂN MINH HUẾ
- Details
- Published Date
- Written by Võ Quê
- Hits: 5149
Giới thiệu sáng tác Minh Huế, nguyên Chủ nhiệm CLB Sao Khuê (2002-2005)
TRANG VĂN THƠ MINH HUẾ
VƯỜN HỒNG
Nàng chăm chỉ thế một vườn hồng
Đợi mùa xuân đến sẽ trổ bông
Áo trắng nàng gom ngàn phương gió
Rộn ràng xuân đến ngoài chấn song
28.05.2008
BÂNG QUƠ
Đi hết một buổi chiều
mới giật mình mùa đông lại đến
hơi lạnh se
buồn nào cập bến
yêu dấu thủa nào nương theo gió nhạt phai?
Đếm hết trên bàn tay
những tháng năm dài
Ai đợi chờ ai?
18.12.2007
BAY BAY…
Đừng tìm về cỏ may
bởi mùa thu trước đã giăng đầy
áo em xanh màu sương với gió
đi hết bốn mùa chưa tỉnh cơn say…
Có nơi nào gió hao gầy
như đôi mắt xưa hình diệu vợi
nơi cỏ may…
bay bay như chiều nay
Giật mình
ừ nhỉ !
còn đó lời chia tay
Xin nhé ai..
xa lắm một thời cỏ may
tím biếc trời…bay bay…
19.07.1008
CHA HAI
Có một không gian nào chia hai
cho mình và chính tôi một người hai nửa
nửa sống dại hoang như cây trời như hơi thỏ
nữa dại khờ ngoan đạo mộng mơ
…
Này trần gian nơi nào lối đi hai
chiếc hàng rào mỏng manh ngăn chia hai ngả
bay trong gió những chiều về thư thả
vờn mây trời những say lắm phiêu du..
Đi trong gió
Lướt trong mây
Tình ùa về thênh thang trong không khí
Rồi lại với mình ta bâng khuâng trên trang vở
Những ước muốn đời thường đang vẽ hình dung
Những đam mê
Những lối hẹn thề chung
giữa một sợi dây vô hình
ta trẫm mình trong ngoan đạo…
…
chuông chùa trưa…động nhẹ giữa cơn mưa..
19.07.2008
ĐI ĐI..ĐI MÃI NHÉ
Đi đi... đi mãi nhé
Đến đầu nỗi buồn
Cuối những niềm đau
Kẻ đến trước
Người sau
Đi đi..đi mãi nhé!
...
Em đã đi qua những miền cỏ non
Tận xa lắm gió mùa ảo ảnh
Có tuổi thơ nào vây quanh...
Trốn tìm nhau rồi bỏ chạy.
Em đã đi hết những ngày
Mùa có lá bay
Khóe mắt cay cay
Nhớ thôi
Chỉ tiếng cười
Của bao người
Giữa dòng đời
Chưa từng quen
Hay vô thường xa lạ quá
...
Em đã đi qua
Nơi thật gần
Chốn cũng xa
Nơi lạnh se
Nơi gió cát
Nơi rát nóng đôi bàn chân
Để òa khóc
Khi đường mình đi
Không trở về
Lối cũ...
Em đã đi
Luyến tiếc
Thay chia li
Đã nhớ những gì ?
Rồi vội vàng quên tất cả!
Em đã đi qua
Đi thật xa
Đi đi..đi mãi
Cho ai
Hay
Những màu nhạt phai...!
09.10.2007
DẤU XƯA
Em sẽ không treo tất cả lên một cái đinh
Em sẽ tự đi bằng chính đôi chân của mình
Em sẽ
không...!!!
và giờ đây...
hình ảnh ai đó...thật bâng quơ...
góc phố
con đường
người quen chung
và kỷ niệm
đã quên
rồi nhớ
không còn nâng niu
rồi hốt hoảng níu kéo...kiếm tìm !
...thành phố
bước chân em và ai đã đi mòn
thành quách xưa...
rêu phong phủ kín
mưa bụi...
những hoài niệm
như cánh hoa đăng dập dìu trên sóng
mỏng mảnh
yếu đuối
và gió rét
ai đó cho em mượn chút hơi ấm
dù thật gần...nhưng cũng thật xa
Thành quách...
đền đài xưa...
vẫn ngủ quên
giữa một đêm trăng..
mùi cỏ thơm
diệu kì
hoa lòng chớm nở
....
thành phố
một chút gì không trôi
tiếng nhạc ban trưa
người ta hát
có chia li
và hội ngộ
ai đó đi xa...
rồi em
ai đón đưa
tiếng còi sân ga
cách xa
và nơi ấy
gió miền ước mơ
hay đêm dài
ngẫm ra
mình đang nhớ...
thành phố
dấu chân
hơi ấm của người ta ngày nào...
ừh nhỉ...!
vẫn còn đây...
ngày nào mình chưa trả !!!
...
thành phố...
ai đón đưa
thành phố
giăng mưa
em gặp ai
trên khóe mắt
....
thành phố
những ánh đèn vàng hiu hắt
không là mơ
khi bước chân quen
một mình em
phố cũ.
thôi !!!
dối lòng chi nữa
đợi...
chờ...
trở lại nhé...
ngu ngơ...!!!
14.10.2007
XA GẦN
Quên để rồi nhớ để rồi quên
Em đến trên bàn tay bao lần mình gặp gỡ
Bao êm đềm và bao nhung nhớ
Trìu mến yêu thương. Ừ nhỉ ! chỉ mình em
Rồi thời gian, sân ga vắng còn anh
Em đi thật xa chân trời nắng gió
Tàu trưa vắng hay lòng trống vắng
Đón đưa mỗi lần anh biết nỗi nhớ dài hơn
Không thấy đâu anh…những giọt nước mắt cô đơn
Sau nụ cười em ngọt ngào, say đắm…
Nhưng anh lau những giọt nước mắt khi không hề bên cạnh
Ánh mắt em nhìn trìu mến dẫu không anh…!
19.12.2007
DẠ THƯA
Dạ thưa chi em những gót hài
Giờ mây theo gió ngẫm nhạt phai
Em đi…dấu hài rêu phong phủ
Anh về kín lối giọt sương mai.
19.12.2007
DÃ TRÀNG
Bao nhiêu nắng
Bao nhiêu mưa
đếm biết bao cho vừa
Nỗi nhớ dã tràng
tựa cát
nhìn biển chơ vơ
mùa đông hững hờ
một bàn tay níu một bàn tay
đất trời trở gió.
19.07.2008
HAI NGƯỜI
Mình bên nhau để dài nỗi nhớ yêu
Cho hai người giờ nơi nào chẵng biết
Một kẻ làm lòng em mọi mệt
Còn một người dâng nỗi nhớ trong anh
Thuyền tình trôi giữa hai bến mong manh
Ta đi tìm cho nhau miền khuất lấp
Kinh chùa xa giữa không gian mù mịt
Ta níu vào đời hơi thở dẫu tàn tro…
RỒI NGHIÊNG
Đêm không lạnh và lòng băng giá
Gió lặng làm gì mà giông tố cuồng quay
Xa anh rồi
đất trời vào cơn say
Uống cho hết mối tình đầu dang dở
Anh là ai
kẻ trai khờ gàn dở
Với những lời tỏ tình theo mô tuýp cuộc yêu
để bên nhau mỗi sớm mỗi chiều
Bỗng nhận ra anh con người gian dối
Gió trăm phương
đường đời muôn lối
Anh đi rồi
tôi ở lại cùng tôi
Tình yêu đầu…phút chốc nó đổi ngôi
Tôi làm gió thổi thuyền đi muôn khắp
dấu yêu đương một thuở tràn muôn khắp
Mưa chân trời thắp nắng những mùa đông
Trái tim tôi, giây phút còn hư không
Sâu tâm hồn vẫn say nồng chếnh choáng.
01.200312.
VẮNG
Con đường nhỏ con đường chơi vơi
Anh không ở bên mình em lặng lẽ
Cây bên đường sà vai nhau nhè nhẹ
Bóng điện soi dài dọc nỗi nhớ không tên.
01.2003.
BỎ DỠ
Chuyện tình yêu thế gian đã kể nhiều
Nhung chuyện tình tôi ai người kể tiếp
Chân lý yêu thế gian là trùng điệp
Nhưng chuyện tình mình tôi áp dụng gì đây?
15.03.2003
NGÀY CHƯA TỚI
Em sợ một ngày mưa để tang
Một mình lang thang em ôm nhành hồng trắng
Đời xô em về một không gian vắng
Mất anh rồi…em lặng cúi đầu đi
Tóc em xưa xanh thắm cả bờ mi
sẽ còn gì…mi buồn tóc rối
tiếng nấc ngụp đầu trong vai tối
Ngón tay gầy rắm rối xiết va nhau
Cánh buồm tình thắt trắng dãi lụa đau
Mẹ lặng lẽ đằng sau mùa chưa tới…
Gió thường buồn
còn trời thì mưa gội
Cha sẽ giật mình giữa khói thuốc loang xa…
Mưa Huế buồn!
nghe da diết mặn mà
hạt bung xuống…
rồi vỡ oà thành nước.
Đời và tình em đâu người biết trước
Ngắm hoa hồng đâu biết được biệt ly
Sớm mai nào đâu biết mất những gì
Mùa đông khẽ
về trong ngày chưa tới.
03.2003
“Có một tím buồn mùa thu nơi đuôi mắt
Cánh hạc cuối mùa đưa điều ước cũ nhẹ bay
MƯA
Người bước lên một chuyến tàu trưa
Chuyến tàu nhọc nhằn giưa cơn mưa bất chợt
Sau lưng trời một cơn mưa không biết ngớt
Người đi rồi xối xã ướt vào tim.
15.02.2003
BỒNG BỀNH
Tặng bức tranh “con bò”
Một kiếp bồng bềnh trôi
Em qua dân gian một tuổi đời
Phù dung buồn vui không có tuổi
Em thành bướm lạ kiếp rong chơi.
20.11.2006
THU
Những nét vẽ mùa thu vàng úa
Lá mục màu động khẽ
chạnh nhau
Bụi trần gian so nhẹ khúc liêu sầu
Vòng xe gió
quay đầu tìm thu trước
Gã khách nào qua đây hỏi mộng ước
"Tình yêu đầu ai đổi bán khách ơi
Thu vẫn thế…
có ai đổi chân trời
Gom mây trời xua đi ngàn xác lá…
Dưới khe vàng trăng có về chốn lạ
Phong kín rèm thưa mộng ước xa xăm
Chuông chùa gần
một giấc mộng ngàn năm
Một phút chốc qua tay…Ừ thôi! thời gian nhỏ!
2005
CỔ TÍCH MƯA
Có một tình yêu đến từ mưa
Ta mang về xây miền cổ tích
Lâu đài màu xanh
Gió kia đùa tinh nghịch
Và nỗi buồn..mưa cứ miên man
Tình đầu ta
Cổ tích màu dỡ dang
Người lữ hành
mang mùa thu đi mất
chiều xuống dần rồi tan vào mặt đất..
Bong bóng vỡ oà…
cổ tích ở nơi đâu?
Cánh hạc ơi có bao phép nhiệm màu
Thôi nhé nỗi buồn mang tên con gái..
Cao xa lắm…qua khắp miền trống trãi
Nhắn lữ hành trả nhé giấc mơ tôi
…
Lâu đài màu xanh
Gió kia đùa tinh nghịch
Bong bóng vỡ oà
Cổ tích có thực đâu
2005
ĐÔI CHÂN
Đôi chân đã đi…cũng chẵng biết nơi đâu ta sẽ trở về với chính ta?…Đôi chân đến nơi đông người phồn hoa... nhưng, ta vẫn không tìm thấy ta trong một góc phòng nhỏ, ta vẫn cô đơn trong miên man của tiếng động đời…tiếng ào ạt của cuộc sống đô hội, của những nụ cười lúc quen rồi bỗng vô thường xa lạ quá. Tất cả nhẹ hững như một cơn mưa…nhưng không bình yên ngay chính đôi chân kiếm tìm quay quắt lối về trong mường tượng.
Đôi chân đã đến với những núi đồi, cái lạnh cao nguyên, cái nắng cao nguyên, …những con suối, những dòng thác mạnh mẽ biết bao cũng không cuốn nổi những giọt ưu tư, của một miền không tên mà vô tình ta đã dạo phác những hình dung non nớt…
Chân…đôi chân cũng đã bao lần đứng trên cát…những lâu đài, những hình hài của bao trăn trỏ suy tư…của những kiếp người…Con người sống làm sao không suy nghĩ về cuộc đời…sóng còn biết liếm bờ để xoa dịu những cơn đau…
Đôi chân đã đến với một vòng tay yêu thương…những vòng tay yêu thương? Hay phải đến vì biết mình sẽ phải đi…đến để học quên đi nhũng miện phiền cuộc sống…Quên ! một trò chơi không tốn tiên để mua…nhưng ta học cả đời vẫn thấy bờ môi sao ngọng nghịu…
Đôi chân đã đến những cánh đồng, những miền quê xa lạ…đã chạy tung tăng như mình chưa hề lớn, đã bay thật cao, thật xa như không có nỗi buồn…nhưng làm sao không có nổi buồn trong nhân thế. Cảm giác ấy sao đau khổ, muộn phiền, sao chông chênh…nhưng đếm trên đầu ngón tay…ta vẫn thấy còn đó một ngón tay mang tên buồn…ừh…thứ trang sức của hồn ta…
…
Rồi một sớm mai nắng gió…đôi chân trở về với phố…những con đường bé cong cong, những khuôn mặt người chưa quen, …những mái đầu hoe vàng của vài cậu trai, tà áo trắng của vài cô gái…mở cửa ra…Những con đường…
Ta đi giữa miên man phố…âm đời ngấm vào hồn ….những sao ta nghe diệu kì…thanh thản, bình yên…ta hoà vào lòng phố..từng buớc chân quen…những tên đường và tuổi thơ hiện hữu…ta biết…đã trở về…
20.7.2008
http://360.yahoo.com/profile-_1LaOB88cqis4RX_CRLTiw2SydE-?cq=1