Joomla 1.7 NivoSlider developed by NewJoomlaTemplates in collaboration with best web hosting reviews and ratings.
Print

NHÀ THƠ TRẦN DZẠ LỮ

Giới thiệu sáng tác nhà thơ Trần Dzạ Lữ

IMG_4347

 

Tên thật Trần Văn Duận

Sinh năm 1949 tại Ngọc Anh, Huế.

Hội viên Hội Nhà Văn Thành phố Hồ Chí Minh

ĐT: 0974928805

Email: This email address is being protected from spambots. You need JavaScript enabled to view it.

 

Tác phẩm:

Hát Dạo Bên Trời (1995)

Gọi Tình Bên Sông (1997)

 

Thơ đã in trong các thi tuyển:

Tháng Giêng Sài Gòn, Anh Làm Thơ Yêu Em.

Những Gương Mặt Thơ Mới.

Hai Thập Kỷ Thơ Huế

Thơ Tình Xứ Huế

 

IMG_1717

 


HUẾ TRONG TIM TÔI

Đi mô Huế vẫn trong tim

Ăn mô cũng nhớ trái sim trên đồi

Chuông chùa đậu ở đôi môi

Kim Long yểu điệu dáng người trâm anh

GỬI BẾN NGỰ

 

Đường ra Bến Ngự bây chừ

Còn xanh màu áo tiểu thư năm nào?

Nhớ người nhớ suốt xưa sau

Đứng, đi sờ sửng vì câu ân tình

 

THƠ  VIẾT  Ở QUÁN TRÀ VŨ DI TRÊN ĐỒI THIÊN AN HUẾ

( Gửi QNhi )

Vượt mười mấy cây số

Chỉ để ngồi uống trà

Để nhìn tay tiên nữ

Rót tình vào phôi pha…

 

Ta nghĩ hòai không ra

Những thú vui ở Huế

Ừ, thì thôi-mặc kệ

Đen, trắng cõi-người-ta…

 

EM TÔI Ở HUẾ

Em về gánh nước sông trăng

Cuối quê hương bưởi rất đằm thắm thơm

Thị thành sao bằng cô thôn

Cảo thơm lần lượt giở con mắt tình…

 

BÀI THƠ TẶNG BẠN CŨ Ở HUẾ

 

(Tặng Hà Thúc Quyết , Viêm Tịnh, Nguyễn Đức Cương )

 

Ôi chao! Răng mi lâu ngày rứa

Biền biệt mô không thấy dáng hình ?

Tau vẫn ở bên trời lận đận

Cuộc lữ này –gió bụi buồn tênh!

 

Ba mươi năm-nhắc chuyện tụi mình

Tau thảng thốt như vừa gặp lại

Túy Vân sơn-ngày xưa xa ngái

Rứa mà gần chỉ một gang tay…

 

Ôi chao! T vẫn như mây bay

Tau đuổi bắt thì nàng tan loãng

Bạn phụ trợ, không cách chi được

Đôi khi thèm tay nắm bàn tay…

 

Mộng ngày xưa chừ qúa hao gầy

Thanh xuân vèo qua như lá rớt

Đứng giữa đồng trung niên choáng ngợp

Quê nhà ơi! Hun hút màu mây…

 

Phương Nam hành! Mình gặp nhau đây

Ừ , cạn chén tao phùng đi hí !

Say cho quên những ngày cùng bí

Ôi những ngày lểnh lãng qua sông !

 

Ôi những ngay thèm chút mắt trong

Của T xưa, nhưng làm răng có được?

Thôi cạn chén, rồi mai xuôi ngược

Vó ngựa tình còn nhịp phách phương mong?

 


 

NGÀY TÀN CUỘC


*Gửi hương hồn Vũ Hữu Định.

Ngày tàn cuộc người về thăm quê quán
đồng cỏ mừng đón vó ngựa hồng xưa
chuyện chiến tranh coi như là dĩ vãng
sông Thanh Bình tấp nập bến đò đưa

Mẹ ra ngõ chờ con trai trở lại
sau nhiều năm đi biệt dáng chim cò
giọt lệ mừng và tay vui vẫy gọi
bếp lửa hồng nhúm lại buổi hoang sơ

Cha chống gậy nhìn trời cao hy vọng
sớm mai xanh trên những lối đi về
tiếng ha hả ai đang cười nối mộng
có anh hồi hương tất tả đường quê

Có chị hồi sinh tuổi xưa rực rỡ
phơi tóc chiều xuân bên giậu hoa vàng
bứt lá thẹn thùng như cô dâu mới
ngậm tình nồng trong răng ngọc thương thương

Ở rừng cao khi giã từ vũ khí
ta tuôn về ôi rất đỗi hân hoan
mười năm giang hồ làm...lất-bất sĩ
sẽ coi nhu chuyện mây khói bên ngàn

Để ta thắp tình ngợi ca Tôn Nữ
nụ hôn nào thơm hương sứ hương sen?
đường vào nội thành mùa xuân trải chiếu
ta ru em bằng điệu hát Nam Bình...

Rồi mình sẽ ở đời đời với Huế
hương xuân reo thuở có lại quê nhà
dù đói dù no tình người vẫn mới
phải không em,người yêu dấu của ta?
*1974
(trước đề tặng VHĐ.sau gửi hương hồn VHĐ)

GỌI TÌNH BÊN SÔNG


Có một lần nhớ quá
ra sông đứng gọi tình
tình xa,người hoá lạ
chiều mồ côi cánh chim...

Có một đời xưa quen
đã mù sa cổ tích
kỷ niệm sầu chia nhánh
Địa Ngục và Thiên Đàng 

Rạng đông màu mắt em
sực nức hương buổi sớm
hoàng hôn túa trong anh
từ ngày chia biệt mộng

Qua sông hề sông rộng
soi bóng dài chiêm bao
biết tìm nhau nơi đâu
giữa mù khơi đời sống?

Có đôi lần đứng ngóng
ngày tình nhân chia lìa
vỗ đàn mà hát hỏng
nhớ sum vầy xưa kia...

Có nhiều lúc chơi vơi
hôn Cúc vàng thầm lặng
thương ơi tờ lụa mỏng
em biệt dạng bên trời.
*1990
(trích HDBT)


CẢNH TƯỢNG THÁNG GIÊNG


Về đây mỏi cánh chim trời
ngó sông khói đụn,trông đời dần thưa
mùa xuân ngắt tạnh như tờ
én trong mưa bụi bay khờ lẻ loi

Về đây đời cắt thành đôi
đêm tôi bó rọ,ngày phơi tật nguyền
tay đàn rung nhớ tình em
trăm năm buồn nỗi bất bình thế gian

Về đây cảnh tượng điêu tàn
mơ mơ nhân ảnh,bẽ bàng gương xưa
hồn buồn vọng những âm mưa
áo xanh Tôn Nữ bây giờ về đâu?
bất cần sao vẫn còn đau
mùa tôi dựng tóc lạnh màu thanh niên...
*1973
(trích HDBT)

 

trandzalu_lhoan-svinh

KHI QUA GIỐC MẠ ƠI Ở BA LÒNG

Trong đám đi tìm trầm
chốn thâm sơn cùng cốc
có người là nông dân
bỏ cày lên mạn ngược
có kẻ ở thị thành
bẻ bút làm hảo hớn
cũng có "anh hùng tận"
vác rựa lên sườn non
có tay đời lận đận
tìm kiếm phút huy hoàng
lại có người là thánh
có kẻ là ma vương
tất cả đều thượng sơn
cô hồn chung một lũ
ngày rừng chan mưa lũ
râu tóc ướt phiêu bồng
nói chung,đám tìm trầm
vì đói cơm rách áo
người yêu coi như không
vợ con như gió thoảng
chiều nay,qua Ba Lòng
vì đâu,mà thương nhớ
đâu phải giò phong lan
tim tím chiều mắt ngó?
cũng không phải chùn chân
trước núi rừng muông thú
nhưng mà,cả binh đoàn
đều rưng rưng nước mắt
lúc leo qua con dốc
có tên là Mạ Ơi
dốc còn cao mong đợi
tình còn sầu chơi vơi
riêng ta,thì em ơi
nhớ miền Nam tha thiết
Sàigòn có em biết
nỗi đau của mưa rừng?
không ngãi cũng tìm trầm
đó là điều có thật.
*BaLòng 1985.
(trích Hát Dạo Bên Đời)


XUÂN LỐI CŨ


Tôi trở lại kiếm người trên lối cũ
nghe mùa xuân chợt rũ xuống giận hờn
nơi thành cổ loài chim xưa thôi hót
tôi tìm đâu bóng nhớ thuở môi hồng?

Người đã xa như một vì sao nhỏ
cuối chân trời thương nhớ vẫn chưa nguôi
tôi đếm những mùa xuân qua hút bóng
nghe trong hồn hoa cỏ cũng tàn phai

Phố chợ đó cũng hoang đường cổ tích
dấu chân son người xoá bỏ tháng ngày
bây giờ đó đạn bom thay tình ái
ru tôi hoài trên những luống chiêm bao

Người đã xa người còn nghe tiếng nói
tôi phương này tuổi đá lạnh vàng không?
ơi lối cũ mùa xuân xưa chợt hiện
chuông tim tôi dây đứt lạnh vô cùng
*1967(trích Hát Dạo Bên Trời)


GỬI ĐỔ PHỦ


*tặng anh Cung Tích Biền

Tôi sinh sau đẻ muộn
sao tâm sự giống ông
tình mây bay gió cuốn
đau từng câu thơ Đường

Đã đi khắp xứ sở
từng đụng nỗi hàm oan
đời sống và trang kinh
chưa bao giờ là một !

Lễ nghĩa mà thưa thốt
vẫn ngộ nạn như Kiều
tôi ẵm bồng sự thật
để về ngõ cô liêu...

Càng yêu người bao nhiêu
xót xa kia càng lớn
góp nhặt từng cơn mộng
bói không ra tình yêu

Thanh xuân thoáng bay vèo
ngẩn ngơ nhìn tóc trắng
cuộc sống có bao nhiêu
mà khổ đau bằn bặt?

Thà say như Lý Bạch
thà cuồng như Trí Thâm
tỉnh như tôi và ông
chỉ thêm mầm bệnh tật !

Nhưng mình mau nước mắt
mặn nồng với cố hương
lẽ nào ta ngoảnh mặt
trước bức bách đời thường?
*1990
(trích Hát Dạo Bên Trời)

 

 

IMG_4348

 

 Copyright © 2008 - 2013 Võ Quê All rights reserved.