Nhà thơ ĐẶNG NHƯ PHỒN
- Details
- Published Date
- Written by Võ Quê
- Hits: 5798
Giới thiệu Nhà thơ Đặng Như Phồn.
Normal 0 false false false MicrosoftInternetExplorer4
CHIÊM NGHIỆM
Buồn như tờ lịch không ai xé
Một ngày lần khân chẳng chịu rơi
Đưa tay chạm vào khoảng trống
Rút về một thoáng phân vân
Một ngày tìm về góc phố cũ
Những tưởng còn ai đợi trước thềm
Đâu hay chỉ là ô cửa
Tròn xoe ngơ ngác mắt nhìn
Một ngày không có người thăm hỏi
Một ngày không được gọi tên
Đôi khi cũng cần như thế
Để ta soi lại chính mình…
PHỒN TỬU CA
Từng nghe:
Lưu Linh uống rượu mà thành tiên tửu
Lý Bạch vì say mà ôm trăng ngủ dưới đáy sông sâu
Những chuyện đó sử sách có ghi
Là người uống rượu, ít nhiều có biết
Như nước Đại Việt ta
Từ ngàn xưa đã mở lò nấu rượu
Pháp qua còn có sâm banh
Từ thời Mỹ đến giờ thì rượu bia lủ khủ
Ta với ngươi
Sinh ra gặp thời bia rượu
Lớn lên gặp cảnh quán nhậu mở tràn lan
Ngó con chó chạy loăng quăng ngoài đường, thấy ghet,muôn' tới ăn gan
Nghe con gà kêu quang quác trong chuồng, thấy tuc,mươn' ra cắt cổ
Khá thương thay!
Chó đang kỳ bị dai,tiệm vắc xin vao,sồc chết như chơi
Não nùng thay!
Gà đợt dịch H5N1,lỡ ăn vao,ngùm ngay củ tỏi
Ta với ngươi
Bình sinh vốn chẳng quen nhau
Nhờ cụng ly mà thành thân thiết
Khi trúng mánh ta mời uống bia
Lúc kẹt tiền thì ta đãi rượu
Còn những chuyện tăng hai,tăng ba ở đây không tiện kể
Vậy mà, nay:
Ngươi thấy ta nhạt miệng mà không mời được ly bia
Thấy mồi trên bàn đã hết mà không chịu kêu thêm dĩa nữa
Cầm ly rượu đầy tràn mà cứ nâng lên thả xuống
Thấy ly bia đã nhạt màu mà còn doọng đá vô
Uống như thế mà bảo là trượng phu
Chơi như thế mà gọi là tri kỷ
Đó là chưa kể
Những lần ta gọi điện thì ngươi cúp máy chẳng chịu nghe
Cũng chưa tính
Những khi ta ghé nhà thì ngươi núp trong buồng chẳng chịu ra tiếp
Là hoạ sĩ mà không dám rủ bạn bè về nhà nhau,ậc hẳn sợ vợ la
Là nhà thơ mà không uống được rượu bia,chắc trong người đang có bệnh
Phải nói thêm
Những khi kêu tính tiền thì ngươi giả đò bỏ đi toilet
Càng đáng buồn
Những lần đến lượt cụng ly thì ngươi làm bộ say, lăn ra ngủ gục
Người như thế làm xấu hổ dân chơi
Sống như thế dơ danh bạn nhậu
Thôi
Nói vậy để cho ngươi biết
Chứ giận ngươi thì ta biết nhậu với ai
Kể chuyện cho vui
Chứ uống một mình thì ta cũng chán
Vậy thì
Ngươi hãy bày ngay cuộc nhậu để chuộc lỗi anh em
Thế nên
Ngươi hãy gọi ngay mấy thùng để nêu cao khí phách
Kể từ nay
Người uống rượu đều là anh em
Trong bàn nhậu đều là huynh đệ
Đừng có kẻ nào chơi trò tiểu xáo
Cũng chẳng có ai chơi kiểu ma lanh
Có như the,cuốc nhậu mới vui
Được như the,mối người vui vẻ
Xa gần bố cáo!
ĐẶNG NHƯ PHỒN
bỉnh bút
EM GÁI TÔI
Em gái tôi
Một mảnh trăng non
Không đầy
Không khuyết
.
Từng ngày
Tôi nhặt lửa mặt trời
Thắp vào đêm
Cho bầu trăng sinh nở
.
Em vẫn ơ thờ...
.
Em gái tôi
Mãi tuổi thanh xuân
Tâm hồn tuơi mới
.
Chừ
Bỏ mặc tôi
Em mang vầng trăng
Đi về phía Mẹ.
RA PHỐ
Sáng nay ra phố
Gặp cô áo hồng
Tự dưng phải lòng
Biết làm sao ngỏ?
Gặp cô áo đỏ
Cũng rất dễ thương
Nhưng lòng vấn vương
Tình cô áo trắng
Qua đường hoa nắng
Thấy cô áo vàng
Số mình đa mang
Ngó lơ sao được?
Còn cô phía trước
Còn cô phía sau
Xin chớ đi mau
Tôi còn theo kịp
Có cô kẹp tóc
Cô xoả ngang vai
Có cô tóc dài
Rồi cô tóc ngắn...
Tôi đành đứng ngắm
Chẳng biết chọn ai?
Thôi để ngày mai
Lại đi ra phố.
CHO MỘT VÉ ĐI THIÊN ĐƯỜNG
.
Chiếc mê nón ngửa lên trời xanh
Và mặt người cúi gằm xuống đất
Từng lời rao nghe như kinh hát
Lại nghe ra như tiếng nguyện cầu
Giọng đục khàn hát khúc đồng dao
Điệu luân vũ lưng còng dấu hỏi
Dưới chân cầu miên man gió thổi
Mời gọi nhau gột rửa linh hồn
Người gọi nhau rộn rã phố phường
Người lại qua cau mày nặng mặt
Ngươì vãng lai ngó lơ phía khác
Người vẫn ngồi rền rĩ khúc ca
Có một người tàn tiệc ta bà
Bỗng thấy lòng từ tâm bất chợt
Hay là bởi cơn say chẳng biết
Hỏi mua một vé đi thiên đường
Nhà thơ Lê Ngã Lễ và Đặng Như Phồn. (Ảnh: Que Vo)***** Ảnh: Lãng Hiển Xuân