Nhà thơ TỪ NGUYỄN
- Details
- Published Date
- Written by Võ Quê
- Hits: 8464
Bút danh: Từ Nguyễn
Hội viên Hội Nhà văn Thừa Thiên Huế
TÁC PHẨM:
NHƯ MỘT NỖI ĐỜI RIÊNG tập thơ, NXB Thuận Hóa 2009
..
NHẶT LÁ MÙA XƯA tập thơ, NXB Thuận Hóa 2011
.
LỐI YÊU THƯƠNG tập thơ NXB Thuận Hóa 2013
Có thơ đăng trên: Tạp chí Sông Hương, Báo Thừa Thiên Huế, Văn Hóa Huế…
Thơ in chung trong:
1000 NHÀ THƠ HUẾ ĐƯƠNG THỜI (tập 1) tập thơ, NXB Thuận Hóa 2009 2011
TRĂNG NƯỚC HƯƠNG GIANG (tập 2)
.
NHẶT LÁ MÙA XƯA NỖI ĐỜI RIÊNG VÀ ÁNH RẰM XƯA VÕ QUÊ
HIỀN NGOAN TIẾNG YÊU MỀM
Võ Quê
Từ ban mai nắng mật vàng tươi, trong bóng chiều hôm, ánh khuya sao trăng lấp lánh, tiếng mưa qua ngỏ sầu, cơn cuồng phong bất chợt hay xuân hạ thu đông bất biến… thơ Từ Nguyễn trong Nhặt Lá Mùa Xưa ngời lên từng con chữ lấp lánh, tròn ý đầy tình.
Nguồn cảm xúc thơ Từ Nguyễn khởi hành từ cuộc sống thật của chính mình. Chiều sâu tháng năm dài, bề dày hiện thực với những biến chuyển phù trầm không giới hạn đã tạo nên một bút lực mới, trữ tình để từ ấy, mỗi bài thơ trong Nhặt Lá Mùa Xưa là bức tranh sinh động đủ sắc màu ấm lạnh.
Hình ảnh từng chiếc lá yêu thương dần tái hiện nguyên lành không gian xa xưa với cuộc tình dại khờ một thuở. Chiếc lá mỏng manh thành kỷ vật tin cậy óng ánh lên vầng sáng buổi yêu đầu. Lá lung linh bay trên từng phím chữ đã nên thơ.
Nhặt Lá Mùa Xưa. Lá cũng là hiện tại hiền lành, lặng lẽ trong biển đời mênh mông sóng động. Với lá, người thơ tìm về góc nhỏ dịu êm cho thơ cộng hưởng với đất trời và niềm vui dung dị cùng tâm tình tri kỷ, tri âm đang hình thành cõi bình yên, rất bình yên, hòa ái.
Nhặt Lá Mùa Xưa. Ước mơ, khát vọng kiếm tìm từng vùng trời dĩ vãng xanh cũng ngân lên nguồn rung động vô cùng trong tâm tưởng người thơ. Câu hỏi ngắn nhưng tiềm ẩn dằng dặt biết bao hoài niệm, da diết theo mỗi cung thương, bậc nhớ: Có ai cùng với tôi/ Giữa một ngày đang mới/ Tìm lá mùa xưa rơi…
Nhặt Lá Mùa Xưa. Từ Nguyễn đã gom mọi hồi ức đẹp có buồn có vui trong đời nạm lên giai điệu thơ khi trầm lắng, khi trào dâng. Chắt lọc rồi buông thả. Gọt giũa và chạm khắc. Lá mong manh mà lại vĩnh hằng trang trọng, hiền ngoan trong chiếc kén thơ yêu.
Nhặt lá Mùa Xưa. Từ Nguyễn gọi mời: Hãy về với cội nguồn/ Cho mềm đôi cánh mỏi/ Chút tin yêu còn lại/ Trải lên che vết sầu…
Nhặt Lá Mùa Xưa.
Xin lần mở từng trang!
Võ Quê
.
THƠ TỪ NGUYỄN:
TÌM LÁ MÙA XƯA RƠI
Tôi là người nhặt lá
Của những mùa xa xưa
Làm niềm vui lặng lẽ
Cho tháng nắng, ngày mưa…
.
Nhặt lên từng chiếc lá
Soi trong mắt bốn mùa
Có niềm xưa héo úa
Mà nay còn đong đưa…
.
Nhặt từ trong thinh lặng
Nghe từng chút gió lùa
Những đêm dài lắng xuống
Thương tiếng lòng ai khua…
.
Xin làm người nhặt lá
Kết từng manh áo đời
Cứ thà như chắp vá
Còn hơn để trôi vơi…
.
Mùa thu này nhặt lá
Có ai cùng với tôi?
Giữa một ngày đang mới
Tìm lá mùa xưa rơi…
TIẾNG YÊU MỀM
Ai gọi em
Một tiếng yêu mềm
Dội từ tim nên vọng vào sâu thẳm?
Cánh thuyền em đang giữa cơn buồn đắm
Lại trở về muôn thưở hiền ngoan…
.
Ai gọi em
Là gió mới vừa sang?
Giữa đông lạnh đã chuyền hơi xuân ấm
Nghe xao xuyến thương những ngày rét đậm
Chút nồng nàn, biết sưởi ấm ai không?
.
Ai gọi em
Mà khiến ngọn sầu đông
Đang khô héo mà ngách cành chớm nụ
Nơi bờ xa, én còn đang say ngủ
Cũng giật mình, vỗ cánh bay lên…
.
Một tiếng gọi an bình
Ngàn tín hiệu yêu thương
Em bất chợt hiểu ra điều giản dị
Hãy để những nỗi buồn yên nghỉ
Chớ động vào, giọt thảng thốt vỡ, loang…
GIAO CẢM
Tôi về lật giở trang thơ
Thấy trong lòng giấy mịt mờ khói mây…
Những chiều nắng đẹp qua đây
Hiếm như hơi ấm buổi ngày giữa đông!
Nhủ thầm đừng nữa sầu đong
Thơ vui một khúc, ước mong một đời…
Mai xin thôi những ngậm ngùi
Nhẹ lòng tôi, cả cho người tâm giao!
THƯƠNG MỘT CÁNH CÒ
Phải cánh cò năm cũ
Vừa bay qua lối này?
Sáng sương mờ giăng lạnh
Bóng cò chìm trong mây…
.
Đi đâu để lạc bầy?
Cô đơn xoài cánh nặng
Vòm trời chưa bắt nắng
Bất ngờ tìm chi đây?
.
Thời gian đi nhanh quá?
Ký ức đành phôi pha
Về chốn xưa ngơ ngác
Nhớ bao điều đã xa?
.
Không còn là mùa hạ
Mùa của những hẹn hò
Thu cũng không còn nữa
Còn chi mà thiết tha?
.
Hãy về với cội nguồn
Cho mềm đôi cánh mỏi
Chút tin yêu còn lại
Trải lên che vết sầu…
ĐÃ QUA MÙA LÁ RỤNG
Có phải đã qua mùa lá rụng?
Bây giờ còn lại những cơn mưa…
Người tìm tay người trong áo thụng
Se se chút lạnh buổi giao mùa…
.
Thu đã rời đi, người cũng đi
Để người đứng lại khép làn mi
Lắng nghe đâu đó lời cỏ lá
Thì thầm to nhỏ một điều chi…
.
Phố đông bất chợt chiều nay vắng
Chắc người ta sợ nỗi chia ly?
Nhìn mây khắc khoải mang sầu nặng
Biết đâu trời đổ lệ bất kỳ
.
Thôi cứ tàn đi mùa lá cũ
Trả ngày tháng lại với cơn mưa
Qua đông những mầm xanh lại nhú
Sang năm mình hẹn gặp giữa mùa…
.
(Trích từ tác phẩm " NHẶT LÁ MÙA XƯA)
"NỖI ĐỜI RIÊNG" VÀ ÁNH RẰM XƯA
VÕ QUÊ
Mỗi người trên thế gian này đều có một nỗi đời riêng. Buồn. Vui. Khổ đau. Hạnh phúc. Nỗi đời riêng có khi phải chôn chặt, vùi lấp, dồn nén... nước mắt ngấn thành ngọc. Có khi òa vỡ, dâng trào thành nụ cười bao dung trước cuộc sống vốn nhiều hệ lụy, đa đoan. Với Từ Nguyễn (Nguyệt Thu) Nỗi Đời Riêng đã được chuyển hóa vào những dòng tình có hình ảnh, nhạc điệu của thơ ca.
Lặng lẽ sống. Lặng lẽ viết. Lặng lẽ tỏa hương từ quê nhà yêu dấu trong từng khát vọng, từng ước mơ đằm thắm, thuần khiết nhưng tiềm ẩn một sức sống nội tâm với trăn trở, khắc khoải, với dằn vặt, cảm hoài, thiết tha một tình yêu dành cho trần thế, cho hoa lá cỏ cây, cho những số phận buồn. Một đời người đâu chỉ có cung thương.Trong sâu thẳm tâm hồn biết bao dây nhớ...
Day dứt. Băn khoăn. Hoài niệm. Xao xuyến. Nồng nàn... là những trạng thái thật không dối mình trong thơ Từ Nguyễn. Vì thế, nỗi đời riêng của Từ Nguyễn sớm được bắt nhịp đồng điệu, đồng cảm chung của nhiều người vốn dĩ nòi tình. Thơ Từ Nguyễn đã có tri kỷ, tri âm từ ấy.
Quê hương. Huế. Bốn mùa thiên nhiên...cũng là mạch nguồn thi tứ đa sắc, đa thanh vô cùng cho Từ Nguyễn dụng tâm vào bút lực. Thơ Từ Nguyễn đôi lúc hóa thân đài hoa bưởi thơm lâu giữa vườn xuân. Âm thầm, dịu vợi nhưng bền bỉ một hòa âm đẹp, một tín hiệu mới về niềm đam mê sáng tạo văn học. Một câu thơ mấy nỗi đời. Tôi hong khô chút giọt trời mong manh. Gửi lòng thuyền giấy mảnh trăng...
Bằng thuyền giấy mảnh trăng... huyền ảo ấy cùng hành trang là nỗi đời riêng, tôi tin Từ Nguyễn sẽ bình yên đến được bến bờ thơ viên mãn và tìm thấy ánh rằm xưa...
*
Như một nỗi đời riêng thơ Từ Nguyễn, NXB Thuận Hóa 2009.
***
THƠ TỪ NGUYỄN (NGUYỆT THU)
NỖI ĐỜI RIÊNG
Em thả hồn xuống trang thơ
Từng sợi thương sợi nhớ
Câu chữ dẫu vô tình mấy nữa
Vẫn mang theo
dấu vết tâm hồn
.
Trong thơ em
Có ráng chiều hoàng hôn
Những sớm mai xuân
Những trưa nắng hạ
Và mùa thu với sắc vàng cánh lá
Vấn vương hoài một nỗi đời riêng
.
Ai ngang qua đời,
khiến chuyến đò nghiêng?
Để em vội quay thuyền vào bến
Chiều muộn rồi
nắng vàng không với đến
Chỉ long lanh một chút cuối bờ xa
Em trở về, gửi mộng vào thơ...
MỘT CHÚT SAY
Tôi uống cạn ly rượu nồng say
Chợt thấy đời xô lệch!
Ô, rượu đắng thế sao người đời bảo ngọt?
Ba chén nầy, say suốt đêm nay
.
Rượu không mời... như gió chẳng qua đây
Như là nắng không còn hoa của nắng
Như ngày tháng bỗng lùi đâu, xa lắm!
Nâng chén lên, sao chén bỗng lại đầy?
.
Cũng một lần, tôi thử, bao giờ say...
Rồi chợt lạnh, lạnh tận tim, run rẩy
Rượu chẳng nóng để xua tan tất thảy
Những cùn mằn nhân thế bủa trùng vây
.
Có chi mà,! Nhiều lắm một lần này...
Nâng chén rượu để cười vui, quên hết!
Mình sẽ thấy ngày không còn mỏi mệt
Nhân gian ư?
Chỉ chút thoáng qua đời!
BẤT CHỢT
Có những lúc em buồn
Xin anh đừng vội bận tâm
Bởi tháng ngày có lúc mưa, lúc nắng
.
Đừng trách em những phút giây xa vắng
Đó là khi, em chợt sống với riêng mình1
.
Sóng ven bờ
Vẫn ngỡ mãi bình yên
Cũng đôi khi xé tung bờ thân thuộc!
Em có lúc hiền ngoan,
Và đôi lần bất chợt
Tim rung lên những nhịp điệu bất thường...
Một đời người đâu chỉ có cung thương
Trong sâu thẳm tâm hồn biết bao dây nhớ?!
.
Đừng trách em. đừng dỗi hờn, anh nhé!
Bến yêu thương rồi thuyền mãi quay về...
CÂU THƠ, NỖI ĐỜI RIÊNG
Một câu thơ, mấy nỗi đời...
Tôi hong khô chút giọt trời mong manh
Gửi lòng thuyền giấy mảnh trăng
Trôi theo ký ức tìm rằm năm nao
(Trích trong tập thơ NHƯ MỘT NỖI ĐỜI RIÊNG của Từ Nguyễn.