Joomla 1.7 NivoSlider developed by NewJoomlaTemplates in collaboration with best web hosting reviews and ratings.
Print

NGUYỄN HOÀNG - MÁI TRƯỜNG XƯA

Image Giới thiệu một số bài thơ của thầy cô, học sinh Nguyễn Hoàng.

 

GIỚI THIỆU THƠ CỦA THẦY, CÔ, HỌC SINH NGUYỄN HOÀNG

 

THÁI MỘNG HÙNG . PHAN PHỤNG THẠCH . NGUYỄN THỊ HƯƠNG TRÀ . TRẦN THƯƠNG BÁ . BÙI NGỌC LAN . NGUYỄN BẢO . NGUYỄN VIẾT TRÁC . TRẦN KIÊM ĐOÀN . NGUYỄN THÁI HÒA . ĐỖ TƯ NHƠN . HỒ THỊ TÚ QUỲNH . CHU VƯƠNG MIỆN . HUY PHƯƠNG . NGUYỄN THỊ KIM CÚC . ĐỖ TƯ NGHĨA . NGỮ QUYÊN . NGUYỄN THỊ NHƯ PHẤN . VÕ THỊ BÉ . CHÂU THỊ KHƯƠNG . VÕ MẸO . VÕ THỊ QUỲNH . LÊ HÓA . LÊ NGỌC PHÁI . NGUYỄN THỊ TUYẾT MAI . LÊ ĐÀN . HOÀNG THỊ LIÊN . NGUYỄN ĐẶNG MỪNG . NGUYỄN KHẮC PHƯỚC . LÊ MẬU MINH . NGUYỄN DUY PHƯƠNG . THÁI ĐÀO . VÕ THỊ NGUYÊN .

 

THƯƠNG NHỚ NGUYỄN HOÀNG
THÁI MỘNG HÙNG

 

 

Xiết bao thương nhớ Nguyễn Hoàng ơi!
Mấy chục năm qua vẫn chưa nguôi
Trường cũ tên xưa đà vắng bóng
Mộng vàng áo trắng cũng phai rồi
Sách đèn từ giã - đời lưu lạc
Cơm áo đèo bòng - kiếp ngược xuôi
Đất nước trông vời mây cố lý
Hẵn mai vương vấn mãi hồn tôi

LƯU BÚT MÙA HẠ
PHAN PHỤNG THẠCH


Khi nắng hạ trở về trong mắt biếc
Các em rồi trăm đứa sẽ trăm phương
Ta đứng đó giữa muôn vàn cách biệt
Mắt dưng buồn và hồn cũ mù sương
Trang lưu bút gói cho tròn kỷ niệm
Gom chút tình ngày tháng đã trôi qua
Rồi mai mốt nơi chân trời góc biển
Làm hành trang cho những cuộc đi xa
Từng buổi học sân trường loang nắng đổ
Các em rồi trong ý nghĩ chia ly.
Trời ngày mai nắng vàng hay bão tố
Khi đàn chim sắp rời tổ bay đi
Rồi một mai khi mùa thu trở lại
Các  em về với tuổi thơ hồng
Hay cuộc chiến đưa các em đi mãi
Và trường đời sẽ lắm núi nhiều sông

HOA QUỲNH
NGUYỄN THỊ HƯƠNG TRÀ


Chiều hoàng hôn cuối ngày sắp tắt
Giọt nắng tàn đã sắp chia xa
Giờ chỉ còn ta lại với ta
Đối diện đêm đen nghe đời hữu hạn
Một đóa hoa quỳnh nở sáng trong đêm
Như đứa con ra đời ngắn ngủi
Từ thân mẹ gầy dai dẳng đời quên
Nhìn từng cánh thương hoa khôn xiết
Giờ thì còn, chốc nữa thì không
Vừa đến vội đi, rồi ly biệt
Giữa lúc hồn còn nuối tiếc trinh nguyên
Cái mất còn là một cõi đời riêng
Giây phút thiêng liêng con người còn mãi
Để sưởi hồn ấm lại giữa từng đêm

 

NHỮNG ĐOẢN KHÚC
TRẦN THƯƠNG BÁ

 

1. Em đi                                        2. Quê hương
bỏ giếng đầu  làng                          ở  phía chân trời
Nước xanh ngăn ngắt                      Ngọn cây mây trắng
bàng hoàng chiều hôm                    chân đồi sông quanh
Sáo diều còn giục                            Kể từ em quyết
hoàng hôn                                      theo anh
lá bàng                                           ngoảnh lui chợt nhớ
đỏ rực                                            sông quanh
bên đường lá rơi                              chân đồi


3.  Quê hương                                4.  Đi hoài
vẫn mãi chân trời                             mà chẳng tới nơi
Bao năm qua                                  Quê hương vẫn mãi
Đã lỗi lời thề xưa                             chân trời  mù xa
Một đi                                            Hay là
Năm đợi mười chờ                           ta lại quên ta
Qua sông lại nhớ                             Để quê hương
Bến bờ tiễn đưa                              mãi mù xa chân trời

( Trích VÔ NGÔN KINH - 1996 )

 

THƯƠNG NHỚ NGUYỄN HOÀNG
BÙI NGỌC LAN

Nguyễn Hoàng ơi, khi nào gặp lại
Bạn cũ trường xưa bao cuộc vui
Dòng sông tuổi trẻ đi biền biệt
Ngồi đây mà nhớ một phương trời
Những tháng năm hồng trên bục giảng
Với học trò yêu tuổi dại khờ
Ánh mắt nai tơ lòng rộng mở
Chân trời xa, mơ một bến bờ
Áo trắng bay bay tìm đâu thấy
Phượng vĩ rưng rưng nắng chói chang
Tóc thề thơm gió hương đồng nội
Một góc trời xa nhớ võ vàng
Mưa buốt trắng trời đông rét ướt
Hun hút gió lùa lạnh thấu xương
Tình nghĩa thầy trò càng thêm ấm
Thắm ngát hồn quê - khách viễn phương
Mây trời non Lĩnh xa vời vợi
Sông Hãn thẩn thờ lặng lẽ trôi
Mưa sa Ái Tử không nguôi nhớ
Bên nớ, bên ni nỗi ngậm ngùi
Chốn cũ mong ngày mai gặp lại
Để nhìn Mai Lĩnh một lần thôi
Tìm dấu chân chim - đàn em nhỏ
Mênh mang thương nhớ Nguyễn Hoàng ơi!

ƯỚC CHI
NGUYỄN BẢO


Ước chi sống lại ngày xanh ấy
Để được đi về qua lối xưa
Đón em áo trắng tan trường sớm
Xe đạp đèo nhau tronng nắng trưa

 

NGUYỄN HOÀNG
NHỚ MÃI NGÔI TRƯỜNG XƯA
NGUYỄN  VIẾT TRÁC


Một trường Nguyễn Hoàng       Thầy trò nhớ mãi.
Một khu thành cổ,                   Học trò của trường,
Quảng Trị yêu thương!             Con trai
Một thành phố nhỏ.                 Con gái
Có Trần Hưng Đạo,                  Cũng đã theo thầy lên xanh.
Có Đức Quang Trung,               Một Đặng Bá Yên,
Có Phan Đình Phùng                 Một Nguyễn Hoạt,
Có Lê Thái Tổ                          Một Lê Hải,
Đường lên chùa                        Một Nguyễn Công Lành
Về Sãi                                     Và còn biết bao,
Có Hậu Kiên                             Bôn ba hải ngoại,
Bên kia sông,                           Vẫn đất này,
Bãi cát trắng                            Mãi mãi một niềm tin!
Có thôn Xuân Yên.                   Ôi quê hương!
Cửa ngõ phía Nam,                   Đất nước thanh bình,
Có Long Hưng, Đại Nại              Thầy trò cũ
Ngôi trường hai tầng                 Bàng hoàng gặp lại    
Rõ ràng hai mái,                        Nguyễn Hoàng,
Ôm ấp trong lòng,                    Ôi! Nguyễn Hoàng!
Giữ mãi ký ức xưa                     Nhớ mãi!
Rồi thầy một nơi                       Ngôi trường xưa!
Trò một nơi                                    TP. Hồ Chí Minh
Kỷ niệm một thời                              Tháng 03. 2006

62, NHỚ MẸ, MÙA VU LAN
TRẦN KIÊM ĐOÀN



Khi nắng xế bên hồ sen mãn nhụy
Hơi Hạ nồng lành lạnh thoảng hơi Thu
Mùa nhãn hết vỏ khô vàng dưới đất
Bầy dế mèn trĩu mắt nhớ đêm mưa
Ngôi chùa cổ tiếng chuông chiều vọng tới
Mừng ân sư thêm tuổi Hạ cho đời
Thu lại tới mùa Vu Lan trở lại
Hoa nhà ai cài trắng rụng thay lời
Lưu lạc xứ người Thu xưa vẫn đến
Mẹ có về từ cuối nẻo chân quê
Thăm thẳm nhớ nửa đời sao vắng Mẹ
Hồn Vu Lan thương dáng cũ ai về
Đất vô tận Mẹ là hồn của đất
Trời bao la Mẹ là cánh chim mây
Nên hồn ấy chẳng bao giờ phai cũ
Và chim kia không xao xác lạc bầy
Rồi cũng đến tuổi Thu vàng tháng Bảy
Ngoái nhìn ta tóc bạc trắng bơ phờ
Trong hành lý tha hương còn giữ mãi
Hơi Mẹ hiền manh áo cũ đơn sơ
Người ta dẫu có trăm ngàn vạn ức
Đời thênh thang lớp lớp nối phù vân
Nhưng chỉ có một Mẹ hiền duy nhất
Sáu mươi hai nhớ Mẹ mùa Vu Lan

Vu Lan, 2007

TUỔI DẠI
NGUYỄN THÁI HÒA


những lúc buồn nhớ dòng sông
thấy tuổi thơ bập bềnh như sóng
con nước lạ cứ lùa xô mê mộng
để trơ đời bãi cát phong sương
những lúc buồn nhấm ngọn lá mưng
nghe chua chát thấm mềm ướt cổ
thương những cánh sim ngắt chờ héo úa
dại khờ sim tím trao ai
những lúc buồn bứt nhúm tóc mai
hỏi sợi ngắn sợi dài bạc trắng
ngẩn ngơ chi những điều xa vắng
thuở ngu ngơ - hồn - cây - cỏ - ngập - tràn
những lúc buồn nhớ mênh mang
thấy mình bập bềnh như sóng
tuổi thơ bay bay rồi bay bổng
chỉ còn cuội đá men sông

4.2005

 

TƯỞNG VỌNG TỐ NHƯ
ĐỖ TƯ NHƠN


Đọc Kiều tưởng vọng Tố Như
Bóng người câm lặng thiên thu nỗi sầu
Gió mưa, bèo bọt bể dâu
Mười năm lăn lóc qua cầu đắng cay
Tới lui, lên xưống, vơi đầy
Những phường giá áo, những bầy sói lang
Ngậm ngùi lệ nhỏ từng trang
Rối bời tâm tưởng, ngổn ngang ý đồ
Người về thao thức bơ vơ
Ba trăm năm ấy câu Kiều còn đau
Lời thơ gởi đến mai sau

TÂM SỰ VỚI ĐÔNG HÀ
HỒ THỊ TÚ QUỲNH


Trên cánh võng thời gian
Một thoáng gió Đông Hà
Nhìn  phố  phường xa lạ
Bỗng  nghe lòng thiết tha
Đâu sân trường hoa nắng
Hoa phượng rơi bên thềm
Gió nam lào lồng lộng
Thổi về bao nhớ thương
Đường xưa không có lối
Trường xưa giờ trên đồi
Chỉ con đường quen thôi
Xin mắt ai bối rối
Em cười như không biết
Em đùa như không hay
Mặc lòng anh tan tác
Hoàng hôn mưa giăng đầy
Hỡi người trai thầm lặng
Và tình câm trong lòng
Có bao giờ annh biết
Em yêu thầm annh không?

QUÊ NHÀ
CHU VƯƠNG MIỆN

Nắng tháng tư mà ngỡ nắng quê nhà
Ta - Con tắc kè chắc lưỡi  nhớ quê cha!
               (Phan Thị Ngôn Ngữ)

Nhớ chi đôi vành khuyên bờ dậu
Thuở còn ta chim thường bay đến đậu
Trên bông bụt vàng chen lá trổ hoa
Nắng tháng năm ruộng tím ngắt bông cà
Đường chân trâu hình như ai mới đắp
Phấn nhãn lồng đưa hương ngào ngạt
Đụn rơm nhà bên chòi lá lao xao
Bèo lục bình hoa nhạt tím bờ ao
Con cá ngạnh ở không đớp bóng
Dăm con ốc bươu dưới tàn sung rụng
Mặt nước bùn lá súng chắn ngang
Một phần đời dạt mấy nẻo quê hương
Mà bên nớ (ni) người mong kẻ đợi
Ờ mới đó thời gian rất vội
Vừa hừng đông chừ ngả bóng chiều
Chớm hoàng hôn vọng lại tiếng tiêu
Con diều giấy lọt tay ai rơi mất
Quê mẹ lòng cha phần đời lật đật
Cơm chả đủ ăn độn sắn lẫn khoai
Trăm năm mờ mịt mãi tương lai
Mà kẻ ở người đi nát ruột
Mấy chú ác là vẫn thường ca hót
Trên ngọn sầu đông ở cuối góc vườn
Con gà nòi vẫn tính hung hăng
Bầy vịt nhỏ vẫn la cà trên nước
Chả phải sông Ngân mà cầu Ô Thước
Phận rong bèo lưu lạc phương xa
Ta - Con tắc kè chắc lưỡi nhớ quê cha!

CON LÀ CON MÈO TRẠNG QUỲNH CỦA MẠ
HUY PHƯƠNG


Mạ sinh con đang lúc nhà nghèo khó
Một phần cơm, khoai sắn độn hai phần
Thuở ấu thời, mắm cà cùng muối đậu
Con đã quen ngon miệng miếng nhà bần
Lúc mớ rạm ngoài đồng đem rang muối
Mùa nước lên con bống thệ kho khô
Những chột nưa mạ nấu cùng tí ruốc
Rau tập tàng vị ngọt những ngày thơ
Đọi rau khoai ngọt ngào con tôm đất
Hũ tép chua có những lát măng vòi
Bánh tráng nướng còn thơm mùi mít trộn
Những món quen con vẫn nhớ trọn đời
Ngày mưa bão, trên mâm thường trứng luộc
Trưa mùa hè, nước rau muống thay canh
Chút dưa muối cũng vội vàng xong bữa
Sao mạ hay - ngồi ăn cuối một mình
Con là con mèo Trạng Quỳnh của mạ
Đã phận quen ăn những món nghèo
Trước những mâm đầy sơn hào hai vị
Con đã quen như đứa trẻ quen chiều
Giờ con đã xa nửa vòng trái đất
Biết khi mô mới trở gót quay về
Trên bếp lửa chụm rơm chiều khói lửa

Con cá cơm mạ nấu bữa canh me

Cho ấm áp thêm một đời trống lạnh
Hạnh phúc này xoa dịu tấm lòng con
Khi hơi tỏa hương thơm mùi gạo mới
Trên tay con, miếng cơm cháy thơm dòn
Con, đứa trẻ lạc loài trên xứ lạ
Đang quay cuồng theo cơm áo, ngựa xe
Mà thương mạ vẫn thường hay tựa cửa
Bên mâm cơm, vắng bóng đứa con về

HƯƠNG QUÊ NHÀ
NGUYỄN THỊ KIM CÚC

Từ thuở mới vào đời                  
Màu hoa cau hoa bưởi              

Trắng mát nhịp nôi đưa            

Thơm lừng trong nắng mới.        
Ngạt ngào tiếng mẹ ru               
Câu à ơi phơi phới                    
                                                 

Trăng ngát mùi rơm rạ               

Sân rôm rã tiếng cười             

Dắt trăng vòng xóm nhỏ            

Trốn tìm nhau - năm mười        

Niềm vui tràn giấc ngủ               

- Tau bắt được mi rồi               

                                                

Lúa đòng đòng ngợp nắng           

Nửa mai vọng tiếng gà              

Ngoài nương con nghé ọ           

Mẹ tát nước đồng xa

Vác đầu trần ù chạy

- Ta đi tìm mẹ ta

Đêm ấm bùng ngọn lửa
Bắp nổ dòn nồi rang
Củ khoai lùi nóng hổi
Ngon như chưa từng ăn
Đêm dậy mùi mộc mạc
Từ bắp rang, khoai lang
Mưa trắng trời thâm đất
Nước đuôi tranh thấm đầu
Dòng sông - bờ hiên nhỏ
Đưa thuyền giấy về đâu
Bao nhiêu tờ thuyền vở
Trôi theo dòng mưa mau
Quê nhà thơm bát ngát
Mùi hoa bưởi hoa cau
Nồng nàn trong tóc mẹ
Đẫm mồ hôi cha lau
Hương quê nhà thắm thiết
Dù đi đâu về đâu
 

                    Nha Trang, 2006.

MỘT ĐÔI KHI TÔI MUỐN
ĐỖ TƯ NGHĨA


Một đôi  khi tôi muốn
tìm giữa cuộc đời
một tâm hồn bạn hữu
để cùng cười khi vui
để cùng khóc khi buồn
nhưng dường như khó quá
Một đôi khi tôi muốn
khoét tim tôi mở ra ngàn cánh cửa
cho cuộc đời vào ra
nhưng tại sao
cửa hồn tôi vẫn đóng
lỗi tại tôi
hay tại cuộc đời?
Một đôi khi tôi muốn
ngủ thật yên những đêm
vì cuộc đời là con dao nhọn
vẫn cắt hồn tôi
thành những miếng ngon lành
Một đôi khi tôi muốn
hồn tôi như nắm tro
để tôi vãi tung ra
bốn phương trời
theo gió...
Một đôi khi tôi muốn
em đến thăm
góc tối của hồn tôi
sâu như mấy tầng địa ngục
một lần thôi
dù chỉ một lần.

Đà Lạt, 1983

CHÚT XƯA
NGỮ QUYÊN


Ta trở lại nhánh sông buồn ủ  rủ
Cành cây khô ngủ gục tháng mưa dài
Ai qua đó có về tthăm phố cũ
Nhắn dùm ta bằng hữu có còn ai
Ôi bè bạn mỗi người chia mỗi nhánh
Giòng sông kia nước vẫn lặng lờ trôi
Sông ơi sông khi mô sông ngừng chảy
Có ta về lặng lẽ một mình thôi
Hoa phượng đỏ áo dài bay trắng quá
Tuổi thanh xuân còn lại ký ức hồng
Xin ai đừng bôi đen thời tuổi dại
Để gió sông lồng lộng giữa thinh không
Ta trở lại quê hương tràn kỷ niệm
Một thời yêu một thuở học trò
Chút xưa đọng thơm môi mềm hương rượu
Mai ta về hạnh phúc ngập hồn thơ

TÌNH NHỚ
TRẦN THỊ NHƯ PHẤN


Quảng Trị ơi! Tuổi trẻ tôi đâu?
Con đường xưa! Hò hẹn tình đầu
Thuở cắp sách đến trường vui vẻ
Xóa hết rồi! Dấu tích in sâu
Mái trường xưa thầm lặng trong tôi
Dẫn lối về thời trẻ xa xôi
Với hàng hoa xoan tím sân trường
Với nắng hồng phượng thắm bờ môi
Em áo trắng tóc thề buông thả
Dáng ngà, em bước nhẹ thướt tha
Tuổi học trò thầy cô thắm thiết
Còn vang trong gió bản trường ca!
Nguyễn Hoàng ơi! Thầy bạn tôi đâu?
Tìm lại nhau nay bạc mái đầu
Bắt tay nhau cười buồn kể lể
Kỷ niệm xưa nuối tiếc âu sầu

NHỚ KHOẢNG TRỜI XƯA
VÕ THỊ BÉ


Nghiêng nghiêng nón trắng chuổi ngày xanh
Tà áo tung bay chốn cổ thành
Nhớ nhóm tóc thề cười bẽn lẽn

Tan trường mắt biếc sáng long lanh
Nhớ sớm tung tăng miền phố Sãi
Tối mãi chong đèn thức thâu canh
Đất Thánh như vui mừng rước kiệu
Trường xa, trống gọi, bước chân nhanh
Hành trang chữ nghĩa thầy ban tặng
Đem góp cho đời những mầm xanh
Rảnh nợ, rong chơi miền phố biển
Đêm về xứ vịnh, ngắm trăng thanh...
Chạnh nhớ trời xưa, thầy bạn cũ,
Cội  nguồn Thạch Hãn, một dòng xanh.
Thành cổ, phố buồn, hè không thắm
Ôi mùa hội ngộ đã qua nhanh!!!

 

Nha Trang, hè 2006

KHÔNG HỀ NHẠT PHAI
CHÂU THỊ KHƯƠNG


Đường xưa mây trắng còn bay
Chân dung kỷ niệm làm say lòng người
Phương trời bao cánh hoa tươi
Về theo gió nhẹ nụ cười thỏa mong
Nhịp cầu những bước thong dong
Tìm nhau ươm lại nụ hồng quê hương
Nguyễn Hoàng trường ấm tình thương
Vấn vương đèn sách bạn đường gặp nhau
Sánh vai xây đắp mai sau
Công thành danh toại cho giàu nước non
Một thời phong  phú vàng son
Bây chừ nhung nhớ lại còn ngẩn ngơ
Mưa chiều phố nhỏ trời thơ
Đẹp thay lưu bút mộng mơ nắng hè
Phượng soi thắm đỏ dường về
Dù bao năm tháng chẳng hề nhạt phai

        30.6.2006

 

BÂNG KHUÂNG TRƯỜNG CŨ
NGUYỄN HOÀNG
VÕ MẸO


Đầu xuân thăm lại cố hương
Dạo chơi Thành cổ thân thương giữa đời
Bâng khuâng nhớ cảnh nhớ người
Bên tường thành đổ một thời...mông lung
Nhớ ơi! Mảnh đất kiêu hùng
Bom cày, đạn xới vẫn vùng đứng lên
Ghé thăm trường cũ gần bên
Tìm hoài chẳng thấy, nhớ tên...dãi dầu
Quê nhà hoặc ở năm châu
Khi về thăm lại tìm đâu trường mình
Xưa nay ai nỡ vô tình
Thầy cô, bè bạn chúng mình bên nhau
Hôm nay và mãi ngày sau
Nguyễn Hoàng như thể con tàu băng băng

 

Đầu Xuân Bính Tuất 2006

 

ĐIỆP KHÚC NHỚ TRƯỜNG XƯA
VÕ THỊ QUỲNH


Tôi là con cóc trong hang
Khát mưa tự nhiên tôi khóc
Một ngày được lên gặp trời
Bình minh hở hang tôi khóc

Áo trắng váy xanh đi học
Tôi là con cóc nhỏ xinh
Ngôi trường hiền hỏa như ngọc
Cho tôi tóm được chính mình

Áo dài tóc dài ra phố
Tôi là cóc nhỏ dậy thì
Bảng tên Nguyễn Hoàng thêu đỏ
Không còn nhớ tên mình chi

ây giờ và bao giờ nữa
Tôi là cóc để già nua
Nhớ về Nguyễn Hoàng xanh thắm
Tôi khóc có trời cũng thua

 BẢNG TÊN MÀU ĐỎ

LÊ HÓA

 

Tôi đã cùng em học một trường
Nguyễn Hoàng bảng đỏ dáng thương thương
Áo dài màu trắng bức tường trắng
Để suốt đời anh phải vấn vương
Những sáng mai hồng khuôn mặt em
Dưới làn nón ấy nụ cười duyên
Đôi dòng tóc xõa trên gò má
Gió thổi bay hoài thật dễ ghen
Rồi chiến chinh về cách biệt ly
Anh rời lớp học để ra đi
Bảng tên màu đỏ không còn nữa
Ai biết em anh đã nghĩ gì
Rồi chiến chinh về cảnh biệt ly
Em rời lớp học để vu quy
Bảng tên màu đỏ không còn nữa
Xác phượng ngập đầy trên lối đi
Tôi viết bài thơ để tặng em
Bài thơ dệt lại bảng tên em
Cài lên áo trắng ngày xưa ấy
Để mãi tôn thờ một bảng tên

 

Đà Nẵng, 1974

 

NGUYỄN HOÀNG MÃI MÃI XANH TƯƠI

LÊ NGỌC PHÁI


Trường xưa lớp cũ mến yêu ơi
Lừng lẫy danh thơm giữa cuộc đời
Bè bạn thân thương lòng mãi nhớ
Thầy cô cao quý dạ khôn nguôi
Quê nghèo hiếu đạo gương hào sáng
Xứ khổ khoa thi bảng rạng ngời
Ươm giống đức tài nuôi xứ mẹ
Đơm bông kết trái khắp ngàn nơi.
Đơm bông kết trái khắp ngàn nơi
Đẹp cả non sông đẹp cả người
Nhớ bóng tàn cây khi đứng đợi
Thương hàng ghế đá lúc ngồi chơi
Cổng trường níu gót ra ngoài ngõ
Lối mộng đan tay đến cuối trời
Hương lửa ba sinh duyên hội ngộ
Ngôi trường ký ức mãi xanh tươi.
Ngôi trường ký ức mãi xanh tươi
Sâu lắng trong tim vạn nụ cười
Khúc nhạc hành vân tình thắm thiết
Điệu hò lưu thủy nhịp chơi vơi
Sân trường gió thoảng màn đêm rủ
Hiên phố trăng lên bóng nguyệt mời
Một mái nhà chung tình nghĩa đậm
Bao năm tung cánh giữa ngàn khơi!
Bao năm tung cánh giữa ngàn khơi
Bổng nổi can qua phải chuyển dời
Làng xóm di cư - nhà vắng tiếng
Thị thành sơ tán - phố im hơi
Thân bằng xuôi ngược nơi sương gió
Sư đệ nổi trôi ở xứ người
Chinh chiến biết bao điều bất hạnh
Trường xưa tan tác tuổi hai mươi!!!
Trường xưa tan tác tuổi hai mươi
Để lại trong tim nỗi ngậm ngùi
Bè bạn thuở nao còn lạc lõng
Thầy cô ngày ấy vẫn xa xôi
Khóc đàn trẻ nhỏ khô dòng sữa
Cảm mái đầu xanh héo nụ cười
Cát bụi chôn vùi bom lửa đạn
Niềm thương trường cũ mãi khôn nguôi!
Niềm thương trường cũ mãi khôn nguôi
Còn mãi dư âm của một thời
Nhớ cảnh chiều vàng hoa nắng ngã
Thương tình đường vắng ánh trăng lơi
Đây tà áo trắng vờn trong gió
Nọ lũ chim non hót giữa trời
Đâu mái trường xưa đầy kỷ niệm
Tình yêu - Thầy - Bạn của tôi ơi 

Hè 2006

NHỚ THỊ XÃ XƯA

NGUYỄN THỊ TUYẾT MAI

 

Ai có về thăm dòng Thạch Hãn

Nhớ mang cho tôi chút nắng vàng

Có thấy cầu ga phơi trong gió
Thương bãi Nhan Biều áng mây vương.
Ai có về thăm đất Thành Cổ
Nhớ mang cho tôi chút bụi đường
Ngắm nhìn trường Nam loang nắng đổ
Qua Trần Hưng Đạo phố thân thương.
Ai đã đi qua ngã tư thị tứ
Có nhớ Tùng Sơn, Thành Tín, Mỹ Hương
Nhà thờ Thạch Hãn nằm im ắng
Phố nhỏ Quang Trung dạo thấy buồn.
Ai đã đi qua bến xe Thạch Hãn
Nỗi nhớ trường xưa có vấn vương?
Nguyễn Hoàng vắng bóng thầy cô cũ
Gợi nhớ trong tôi thuở đến trường.
Tỉnh hội chùa xưa nay còn đó
Đường về chợ Sãi vẫn thương thương
Ngày xưa tôi vẫn thường qua đấy
Tìm bóng em về trong phấn hương.
Chợ Quảng Trị ơi ngày tôi đến
Lang thang đi khắp các phố phường
Văn Hóa, Vĩnh Xương đâu  còn nữa
Chỉ thấy em ngồi bên cánh gương.
Thị xã tôi yêu thời xưa ấy
Còn lại trong tôi chút nắng buồn
Ai có về thăm cho tôi gửi
Một chút tin yêu một nụ hồng

MỘNG

LÊ ĐÀN

Ba mươi năm lẻ qua rồi
Còn chiêm bao Nguyễn Hoàng ơi, Nguyễn Hoàng
Còn nghe hồi trống trường tan
Bờ mi ướt đẫm tuổi vàng dấu xưa
Áo không xanh mãi tuổi thơ
Khung trời hội cũ chiều mưa phố buồn

 

Quảng Trị 8.2005

 

GẶP BẠN CŨ
HOÀNG THỊ LIÊN


Muối tiêu tóc nhuốm hai màu
Gặp nhau vẫn gọi "mi, tau" thuở nào!
Đường đời vạn nẻo xôn xao
Mỗi người một hướng ai nào giống ai
Vó câu muôn dặm đường dài
Bụi thời gian phủ bạc phai tuổi đời
Trường xưa lớp cũ một thời
Bên thầy bên bạn vui cười hồn nhiên
Qua rồi ngày tháng thần tiên
Bôn ba xuôi ngược nổi chìm gian nan

              Quảng Trị, tháng 9.2002

MƯA TRẮNG
NGUYỄN ĐẶNG MỪNG


Mùa Thu đến
Vội vàng chi cơn mưa
Cho ướt áo cô nữ sinh tan trường

Cho tôi nhìn theo vời vợi màn sương

Có giọt mưa nào rơi vào xa xăm
Mà tuổi thơ tôi ướt
Có giọt nước mắt nào nhỏ giữa mênh mông
Mà em hay được
Mưa ơi mưa, thì mưa cứ đến
Để ướt áo nhau mỗi độ tan trường
Tôi cũng có một thời để nhớ để thương
Nên vạt áo em dài như cơn mưa trắng

 

 

MẮT BỒ CÂU
NGUYỄN KHẮC PHƯỚC

 

Về qua chợ Sãi tần ngần
hỏi thăm hồ thị thế tần giờ đâu?
em tròn hột mít nâu nâu
môi hồng nhỏ
                    mắt bồ câu
                                     lúng liềng
má em chúm chím đồng tiền
tóc em xõa chấm vai mềm
                                        áo thơm
qua chùa tỉnh hội đường trơn
mấy lần trễ học
                       mấy hôm đứng ngoài
nhìn vào lớp
                  em cười tươi
tôi quên thầy giảng
                            cùng cười với em
rồi em bỏ lớp tìm duyên
bỏ ai hè đỏ đèn đêm Nguyễn Hoàng
những mùa thi
                     những mùa thi
                                          lăn tròn
lăn mòn hết tóc
                       vẫn còn nhớ em

NGUYỄN HOÀNG ƠI! HỒN TA ĐÓ
LÊ MẬU MINH


Nguyễn Hoàng ơi, làm sao ta nhớ quá!
Năm dảy phòng cùng ba cổng vào ra,
Dương liễu đùa reo - phượng thắm đơm hoa,
Áo trắng tung bay - mây trời bàng bạc.
Ngày tựu trường nghe bồi hồi man mác,
Trống đổi giờ hồn mây bạc vẫn trôi
Tiếng hát ngọt ngào nhớ tiếc khôn nguôi
Bài học nhờ em mấy lần chép hộ
Vào điểm dùm anh khi thầy gọi sổ,
Để vấ vương hồn  nước lẫn hồn ai,
Cho phôi pha đời mưa gió còn dài
Khói thuốc lén đưa lùa mây vào tóc
Bên ly cà phê mấy thằng trốn học
Đau xót quê hương - Thạch Hãn lặng trôi
Bâng khuâng hoa sim tím ngát ngàn đồi
Tim tím sầu đông lặng rơi cuối phố
Nắng sớm chưa lên, mưa chiều vội đổ
Trống Tràng thành vọng lẫn trống trường tan,
Đứa rẽ ngang, đứa biền biệt phương ngàn
Tưởng nhớ nhau qua trời xanh mây bạc
Đời cuối thu nghe lòng mình man mác,
Gói nhớ thương bàng bạc áng mây trôi!

LỜI RU VÀO HẠ
NGUYỄN ĐÌNH PHƯƠNG

                   

           Nhớ thương về các bạn cựu học sinh IIC Nguyễn Hoàng, 1968.

Rồi mùa hạ trở về khoe sắc nắng
Ve  ru sầu từng giọng hát nhớ người đi
Mai cửa lớp tôi chào em nón thẹn
Phượng sân trường sẽ nở bóng sầu tư
Con đường đó buồn như kỷ niệm
Nụ cười xưa ta thường gọi đến tên người
Những buổi sáng buổi chiều thôi đưa đón
Ôi ga buồn! con tàu nhỏ chạy mù khơi
Ba tháng hạ không còn nghe ai hát
Bản  tình ca và tuổi trẻ yêu đời
Rồi mùa hạ trở về ôn cuộc chiến
Anh ra đi bằng hữu với tang bồng
Lời hò hẹn trở về trong cổ tích
Bướm, chim nào trú ngụ tuổi XIII không?

BÀI CA LAU TRẮNG
THÁI ĐÀO


Nhặt cọng lá ngửi hương đồng nội
thương con chim chèo bẻo
hót với ngàn cây...

Thoáng gió mát trời xuân...                          

hanh nắng                                                           
Tôi thương đời                                              
còn ở lại nơi đây...                                              
Con sông mẹ
trải mình
cuộn chảy                                                
vạn mảnh đời xô dạt đó đây
Mùa nước lớn những ngày lũ lụt
gian nan về
đời cũng đủ đắng cay.
Ngậm trên môi
chút nghẹn ngào mới lớn.
những mùa xuân
Chim én bay về
Chim trải cánh chở ngàn ước mộng
bay qua trời
hút bóng phương xa.
Một dòng sông
bốn mùa nước chảy.
Một bến đời
khi đục khi trong
Tôi thương mây
thương trời
thương nước
thương gió ngàn phương về góp hội rồng mây
để đất dậy
ngày chuyển rung trời đất.
Mà thương quê hương
thương đất
thương người
tôi vẫn ở...
trên đất này nghèo khó
có ngàn lau bạc trắng đất trời.
có thành xưa đổ...
cùng bia mộ
và lời ru buồn tự thở nằm nôi.
.
Nhưng tiếng hát ru con
làm sao mất
Tôi đi về vùng trời đất ngàn năm
văn hiến nở hoa
trắng trong chùa chiền lăng miếu
Tấm lòng cha già
cổ đại lễ nghi
Mà lời ru...
trẻ như thiếu nữ dậy thì
Tóc xõa ngang lưng
vạn năm sau còn mãi
Chất ngọt ngào
thơm hoa bưởi hoa ngâu.
Tôi vẫn ở giữa đất trời màu nhiệm
Nơi thiêng liêng tỏa bóng
những tiền bối thi nhân
Nơi đẻ ra những đứa vong tình
- làm sao trách được
Một khoảng trời chung
có hai chiều trái ngược
.
Nhặt cọng lá ngửi hương đồng nội
Say khúc hát Nguyễn Du
Đời dâu bể vốn là nghiệp dĩ
Xuôi trăm năm....
Rồi cũng có chốn bến bờ
Một tiếng hát ru con.
Giữa chiều tĩnh mịch
Tôi ngồi ngậm cọng lau
nghe vị đắng quê mình
Ai ở. Ai đi
lòng tôi buồn vợi
gió bốn mùa - gió cứ thổi bay
Tôi bốn mùa
Tôi vẫn làm kẻ ở
Để đón chờ
ngàn gió về đây...

Thành cổ Quảng Trị 1986

   


 

NHỚ TUỔI HỌC TRÒ

VÕ THỊ NGUYÊN

Không còn hạ nhưng nắng vàng rực rỡ
Buổi đầu thu thèm ngắm lá rơi
Chưa có gió heo may, trời chưa bàng bạc
Chỉ có mây, vài phiến mây thôi.

Nhớ vô cùng những tháng ngày đi học
Tay trong tay nhịp guốc đều khua
Bạn lỡ trêu là đỏ mày cay mắt
Ai theo ai về từng buổi học trưa.

Tuổi học trò ngu ngơ màu mực tím
Ép phượng hồng thành bướm dán trang thơ
Những dòng thơ của một thời tóc bím
Chuyện học hành, chuyện mưa nắng vu vơ.

Cây thước kẻ chưa gạch dài đường thẳng
Chiếc compa chưa xoay hết vòng quay
Chia tay nhau rời xa trời Quảng Trị
Trường Nguyễn Hoàng một thuở áo trắng bay.

Học trò kính Thầy - Tôn sư trọng đạo
Học trò thương nhau - Áo trắng một thời
Đã qua rồi thuở đến trường đến lớp
Nhớ thật nhiều bao kỷ niệm đầy vơi.

 

 

 Copyright © 2008 - 2013 Võ Quê All rights reserved.