Joomla 1.7 NivoSlider developed by NewJoomlaTemplates in collaboration with best web hosting reviews and ratings.
Print

TRANG THƠ CHU VƯƠNG MIỆN

Nắng tháng tư mà ngỡ nắng quê nhà...

TRANG THƠ CHU VƯƠNG MIỆN

 

 


 

Tên thật Nguyễn Văn Thưởng bút hiệu khác Phương Hoa Sử sinh quán tại Kiến An Bắc Việt. Vào Nam năm 1954 đến Hoa Kỳ năm 1984. Hiện cư ngụ tại Rancho Cucamongo USA
Tác phẩm đã xuất bản:
•Ðêm Ðen Hai Mươi Tuổi (1964)
•Tiếng Hát Việt Nam (1965)
•Trường Ca Việt Nam (1966)
•Phía Mặt Trời Mọc (1968)
•Ðất Nước (1987)
•Văn Học Dân Gian (1988)
•Tác Phẩm, Tác Gỉa (1988)
•Bằng Hữu (1987

 

 

 

             BUỔI CHIỀU THỨ HAI VẮNG NGƯỜI

Anh ở không [ con dã tràng] cũng ở không
Anh phía này lấy tay
Viết trên cát tên em

Con dã tràng phía bên kia xe cát
[xây lâu đài]
tên em là hoa
[hoa dù dẻ]

lâu đài
tình ái còn xây dở
1 đợt sóng lùa
2 đợt sóng lùa
vụng về
làm phẳng lì tất cả

anh lại bắt đầu
con dã tràng bắt đầu
cả ngày [1 vùng biển sâu]
vẽ lên đó [tấm lòng yêu dấu]

 

CHUYỆN TA CHUYỆN MÌNH


vô tội thì lội xuống sông
hữu tội đứng chán chổng mông mà gào
trong thơ hoa mận hoa đào
trong đời chó cắn mèo cào sứt da
chuyện đàn ông chuyện đàn bà
chuyện người chuyện ngợm chuyện ta chuyện mình
chuyện người trố mắt làm thinh
chuyện ngợm thì nhảy lên rừng mà coi
chuyện ta ôi chán mớ đời
chuyện mình váy ngắn váy dài váy ơi

 

ĐỒNG TIỀN  NƠI NÀY


đồng tiền đi trước đồng tiền khôn
đồng tiền đi sau đồng tiền dại
từ nay xưa [vẫn đàn bà con ghế]
bao truân chuyên loạnlạc chỗ đó mà ra
từ Thương đến Đông Châu chiến quốc can qua
lửa Tây Thi đốt Cô Tô đài cháy rụi
Ngô Phù ta chết queo chết đói
bao nhố nhăng đổ hết trọi Thái hồ
một lá thuyền chèo Phạm Lãi ngao du
để Văn Chủng cầm trúc lâu đâm vào cổ
thiên kinh nhà Phật gom vào chữ khổ
khổ từ oe oe mở mắt chào đời
lớn lên rồi xôi máu mắt mồ hôi
làm phu [linh ] xây trường thành vĩ dại
bao đói rách lầm than không dám nói
đủ thứ khổ sai đủ thứ gông xiềng

sống qua ngày ôm mãi cái miệng câm
trong cái lưỡi trái tim hậm hực
suốt năm canh ngủ không nhắm mắt
đồng tiền khôn đồng tiền dại đánh vòng

 

CẦU

 

Cây cầu kè có lần em qua đó
giòng kinh làng vẫn chẩy quẩn nhà anh
thuyền tam bản thường cột gần đầu ngõ
mười mấy năm tuổi thơ đó để dành
nhà em ở bên này cây cầu
nhà anh ở bên kia khoảng ruộng
hoa tím trắng nhòa sao rau muống
tuy bần hàn mà lại mọc nương dâu
mấy mươi năm hò dí dẩu dí dầu
mà ruột đứt làm dăm ba mớ
vẫn vàm nước đen vẫn đầy buổi chợ
mà thiếu em nên nước chẩy lò cò
cây cầu kè anh có đi qua
đến nhà em cây chùm ruột đổ
căn nhà cũ vẫn thường mở cửa
anh vào rồi anh lại đi ra
giòng thời gian không gần lại hóa xa
cây cầu kè không ai qua nữa
thôn xóm đó làm mồi cho lửa
người bây giờ cầu thực mười phương
mất cây cầu kè [mất cả ruộng nương]
mất cả tuổi thơ trên giòng tam bản
anh đi tìm em [bậu đi tìm bạn]
em em à em ở nơi nao?

 

EM LẠI TỰ DO


500 anh đốt cho nàng
còn 500 nữa giải oan lời thề
[ca dao]
từ nay yên phận yên bề
nguyền xưa đã giải bùa mê đã trừ
đốt xong vàng mã khật khừ
đò ngang đò dọc tạ từ mấy nơi
500 nữa trả cho người
thề nhăng hứa cuội cũng xuôi 1 đò
tổ cha câu hẹn câu hò
cây đa bến cộ con thò lò quay
1 ngàn chẵn nắm trong tay
nửa này mang đốt nửa này mang cho
mai thì em lại tự do

 

NƠI NÀY 


Em ghé nơi này làm gì? cho
nó muộn chả nói được chi? chòi
vĩnh biệt lạnh lùng anh nằm đó
xuôi tay trong ván gỗ thân tình
còn giòng nước bạc vàm sông mình
đến với nhau rất là vớ vẩn
dăm câu thơ[ chuyện nắng sớm trên
đầu đời con ghế bay theo tà
áo lụa rất lanh chanh chả biết
nhuộm mấy mầu? 1 vài câu còn
gọi là thơ 20 câu thật đáng
chỉ câu giờ chuyện trai gái trước
sau đều có thế nào hồ xuân
hương xuân diệu thơ thơ theo nhau
thời cũng theo chả nổi kẻ ở
đầu tiêu kẻ cuối tương có thương
cũng chỉ thương vô cớ có nhớ
chẳng qua nhớ vô cùng bậu qua
cũng chỉ 2 người khách rất hữu
tình nên chỉ kỳ thanh thơ bậu
đọc qua dăm ba đoạn mà qua
đứt đoạn 1 tấm lòng quê bậu
có giòng sông sâu đó quen nhau
muộn quá cũng vô cùng

 
EM 

 

Em về nơi nớ thành phố mới
lạ cả lối đi lạ lán chòi
y như con ốc thay dở vỏ
một mình lơ mãi chả nguôi ngoai
con ngõ chè tàu không còn nữa
đại lộ quang trung đổi mười mươi
ngang nhà vẫn giàn bông giấy đỏ
mà người kẹt tuốt ở non côi
bạn cũ bè xưa đều toi cả
nếu không tù rục xác cổng trời
nhìn qua trường cũ tan tành cả
thấy trò tứ xứ mỏi trần ai
chị hẹn [hễ khi nào chị rảnh]
về lại quê xưa ngó mặt trời
ba mạ đã nằm ngơi dưới cỏ
bốn bề lau sậy trắng muôn nơi
năm mươi năm chị em người mỗi ngả
nhắc lại chuyện xưa [nhớ tiếng còi]
chắc chả sót gì trong trí nhớ
thân tình [âu cũng chỉ trò chơi]
chị đó em đây hừ lãng nhách
bụi tro dĩ vãng đã luân hồi

 

QUÊ NHÀ

Nắng tháng tư mà ngỡ nắng quê nhà
Ta - Con tắc kè chắc lưỡi  nhớ quê cha!

               (Phan Thị Ngôn Ngữ)

Nhớ chi đôi vành khuyên bờ dậu
Thuở còn ta chim thường bay đến đậu
Trên bông bụt vàng chen lá trổ hoa
Nắng tháng năm ruộng tím ngắt bông cà
Đường chân trâu hình như ai mới đắp
Phấn nhãn lồng đưa hương ngào ngạt
Đụn rơm nhà bên chòi lá lao xao
Bèo lục bình hoa nhạt tím bờ ao
Con cá ngạnh ở không đớp bóng
Dăm con ốc bươu dưới tàn sung rụng
Mặt nước bùn lá súng chắn ngang
Một phần đời dạt mấy nẻo quê hương
Mà bên nớ (ni) người mong kẻ đợi
Ờ mới đó thời gian rất vội
Vừa hừng đông chừ ngả bóng chiều
Chớm hoàng hôn vọng lại tiếng tiêu
Con diều giấy lọt tay ai rơi mất
Quê mẹ lòng cha phần đời lật đật
Cơm chả đủ ăn độn sắn lẫn khoai
Trăm năm mờ mịt mãi tương lai
Mà kẻ ở người đi nát ruột
Mấy chú ác là vẫn thường ca hót
Trên ngọn sầu đông ở cuối góc vườn
Con gà nòi vẫn tính hung hăng
Bầy vịt nhỏ vẫn la cà trên nước
Chả phải sông Ngân mà cầu Ô Thước
Phận rong bèo lưu lạc phương xa
Ta - Con tắc kè chắc lưỡi nhớ quê cha!

CÒN TA
 
Ta chờ chót kiếp chả hồi âm
còn chăng vài nốt nhạc dương cầm
Ta mang ra đốt [cây đàn cháy]
cháy rụi tình ta ra nước trong
Người đã toi rồi đâu khoác nữa
dù mồm có há cũng như không
Trói trương chi nữa con nước cạn
có khác chi đâu? Tháng cuối ròng
Đôi ta ấm đó để chờ li
hết đầy trà đá đến men bia
Tuổi chớm đôi mươi đành li biệt
xé nát trong ta đoạn ngứa nghề
Hai ta cùng chờ cho nhau chết
kẻ ở đầu non kẻ cuối rừng
vẫn khóc nhưng mà chưa nước mắt
cố nhìn cũng chỉ thấy sau lưng
ở đó sao hôm đây sao mai
giận bâng quơ theo mặt biển dông dài
người đang còn sống hay đã chết
còn ta ánh nắng tắt nguôi ngoai
 
THƠ NGŨ NGÔN
1
Dăm ba chữ thiên địa
ê a ở ngoài hè
mướp ơi sao mà mướp
con sáo rúc cành me
thơ quẩn từ lạc hậu
leo tuốt tận đồi chè
tối thơ về giã gạo
trên giòng nước guồng xe
thi sĩ thường nghèo khó
ngồi húp chí mà phù
thơ đường trên đường cái
ngủ đường không mái che
nghêu ngao trong trời đất
xuyên sơn và đàm khê
bụng long long nước lã
gọi tàm tạm ê chề
2
em trôi trên mặt sông
anh nhỏ rãi trên bờ
người trôi thì cứ trôi
người ngó thời cứ ngó
ôi làm thân con chó
tiếc thương cũng vô chừng
cục k trên mặt sông
lờ long trôi lừng khừng
ngó theo thời cũng vậy
nước dãi nhỏ tấm lòng
3
tiền chưa nhắc đã nhớ
tình cố nhắc cũng quên
giữa là giòng nước cạn
hai bên bờ đất liền
quê cha nghèo cũng bỏ
đất mẹ cằn lơ luôn
làm loài chim khất thực
vỗ cánh về muôn miền
mỹt ây gì cũng tốt
quảng si hề tài wan
xì xồ rồi chẩu lớ
qua pa khổi [hải nàm]
thương ruộng đồng chết dở
chán mồm loang với moan
thiết tha chi ngoài miệng
tới dịp là dông liền
nhớ nước con quốc quốc
thương nhà cái gia gia
dăm ba ngài thục đế
quàng quạc cái ta ta

 

 Copyright © 2008 - 2013 Võ Quê All rights reserved.