TRANG THƠ ĐỖ TƯ NGHĨA
- Details
- Published Date
- Written by Võ Quê
- Hits: 6509
TRANG THƠ ĐỖ TƯ NGHĨA
MỘT ĐÔI KHI TÔI MUỐN
Một đôi khi tôi muốn
tìm giữa cuộc đời
một tâm hồn bạn hữu
để cùng cười khi vui
để cùng khóc khi buồn
nhưng dường như khó quá
Một đôi khi tôi muốn
khoét tim tôi mở ra ngàn cánh cửa
cho cuộc đời vào ra
nhưng tại sao
cửa hồn tôi vẫn đóng
lỗi tại tôi
hay tại cuộc đời?
Một đôi khi tôi muốn
ngủ thật yên những đêm
vì cuộc đời là con dao nhọn
vẫn cắt hồn tôi
thành những miếng ngon lành
Một đôi khi tôi muốn
hồn tôi như nắm tro
để tôi vãi tung ra
bốn phương trời
theo gió...
Một đôi khi tôi muốn
em đến thăm
góc tối của hồn tôi
sâu như mấy tầng địa ngục
một lần thôi
dù chỉ một lần.Đà Lạt, 1983
NẾU PHẢI TÌNH YÊU
Nếu phải vẽ tình yêu
Tôi sẽ vẽ
Một chiếc nôi đong đưa
một chiếc võng êm
một rừng cây xanh chim hót.
Nếu phải vẽ tình yêu
tôi sẽ vẽ
một vườn cây thơm quả ngọt
một dòng sông xanh
một con suối thì thầm...
Nếu phải vẽ tình yêu
Tôi sẽ vẽ
một ánh trăng mơ trên đồi gió
và hai mái tóc đang bay-
Ôi , sợi tóc của người yêu
Ôi , ánh trăng của ngàn kỷ niệm !
Nếu phải vẽ tình yêu
tôi sẽ vẽ một cung đàn
ngân lên tiếng tơ say
ôi , cung đàn tình yêu
ngân vang
ngàn thế kỷ !
Nếu phải vẽ tình yêu
tôi sẽ vẽ đôi chim
mớm cho nhau chút mồi nho nhỏ
để qua đi cơn đói của cuộc đời.
Nếu phải vẽ tình yêu
tôi sẽ vẽ hai con nai
đang nhìn nhau
dưới ánh trăng bên bờ suối
chẳng muốn nói gì
vì quá đủ-cho nhau
Nếu phải vẽ tình yêu
tôi sẽ vẽ
những đôi mắt
những đôi môi
những đôi mắt êm như nhung
những đôi môi ngọt như mật ong
và mềm như lá cỏ.
Nếu phải vẽ tình yêu
tôi sẽ vẽ
những ngón tay đan nhau
như những sợi len
để đan cho tình yêu áo ấm
giữa những mùa đông
cuộc đời.
Nếu phải vẽ tình yêu
tôi sẽ vẽ
một bầu trời xanh
một bờ cát trắng
một bình minh
rực sáng ở chân trời...
Ôi , nhưng làm sao tôi vẽ được Tình Yêu
khi bàn tay tôi vụng về
khi sắc màu hữu hạn
mà Tình Yêu
là một cõi Vô Cùng !
Dalat
17.XII 1983
GỞI SAO VỆ NỮ
Biết bao lần
đứng dưới trời khuya
tôi vẫn thấy em
đăm chiêu
vóc hạc gầy thao thức.
Cả vũ trụ và con người đã ngủ
bởi đâu
em còn thức một mình.
Đêm đã khuya
sương mù lạnh ngắt
em tìm gì giữa khoảng bao la ?
một trái tim ?
một lẽ đời ?
một giọt nước từ suối nguồn sự thật ?
một thiên đường đã lạc mất bao năm ?
Hỡi em - vì sao Vệ nữ
em còn thao thức đến bao giờ ?
em còn tìm kiếm đến bao giờ ?
trên nẻo đường gió bụi
gai đời rạch nát bàn chân
nhưng - lạ thay
niềm tin vẫn cứ đổ đầy
con mắt sáng !
Hỡi em - vì sao Vệ Nữ
hãy chúc phúc cho tôi
hãy chúc phúc cho em
cho những ai
vẫn tìm kiếm suốt cuộc đời
với con mắt sáng - cô đơn
trên cuộc hành trình vô hạn.
Dalat.1983
----------------------------------------------------------
NHÌN LẠI
Sau 24 năm, đọc lại vẫn thấy rất đỗi ngậm ngùi.
Suốt một đời tìm kiếm, đã thấy được cái chi?
trái tim?
Một lẽ đời?
Một giọt nước của sự thật ?
Mộthiên đường đã lạc mất?
Trên mặt đất này, có biết bao vì sao Vệ Nữ,
tìm kiếm suốt đời, với “con mắt sáng cô đơn” !
Cho nên, chúc phúc cho những vì sao ấy, cũng là chúc phúc cho mình.
Bởi, phải chăng, cuộc tìm kiếm vẫn mãi là vô hạn?
17. 7. 2007. ĐTN.
GỞI BEETHOVEN
Hỡi Beethoven hỡi con chim họa mi vĩ đại anh dâng đời tiếng nhạc nhưng hỡi ơi đôi tai anh chẳng còn nghe khúc nhạc của đời! *
Có định mệnh nào khốc liệt? Có số kiếp nào gian truân? Hỡi Beethoven Ai đã giữ chân anh lại với cuộc đời ** nếu không phải là Nghệ thuật - dòng sữa đã nuôi anh như vú mẹ hiền? Có phải cuộc đời đã giẫm lên anh lên trái tim máu chảy? Có ai yêu cuộc đời hơn anh? Có ai phụ bạc anh hơn chính cuộc đời?
Như dòng suối bình yên sau cơn bão táp trong tấu khúc Pastorale Tâm hồn anh đã chảy miên man hát lên bài ca chào cuộc sống.
Hỡi Beethoven-hỡi con chim họa mi vĩ đại Cuộc đời anh như tấm gương soi cho hết thảy những tâm hồn nghệ sỹ. Giữa sấm sét điên cuồng anh đứng thẳng như Everest uy nghi ngàn năm sừng sững giữa cuộc đời.
ĐTN. 1983. |
* Khi tiếng tăm của ông bắt đầu vang dội, thì ông gần như bị điếc. Một nhạc sĩ mất đi đôi tai, quả là bi kịch!
** Nhiều lần vì quá tuyệt vọng, Beethoven đã muốn tìm đến cái chết, nhưng chính niềm đam mê nghệ thuật đã giữ chân ông lại với cuộc đời.
________________________________
GHI CHÚ VỀ BÀI THƠ BEETHOVEN
Đối với tôi, Beethoven là biểu tượng đẹp nhất của người nghệ sĩ : gồm đủ cả tài năng, nhân cách và hào khí của người nghệ sĩ đích thực. Beethoven không bao giờ khuất phục, luồn cúi trước cường quyền. Sử sách viết rằng, ông luôn từ chối chơi đàn cho những “ lỗ tai trâu” – cho dẫu đó là cái tai của các quân vương & giới quyền quý.
30. 6. 2007. ĐTN.
___________________________________