Joomla 1.7 NivoSlider developed by NewJoomlaTemplates in collaboration with best web hosting reviews and ratings.
Print

TRANG THƠ VÕ THỊ QUỲNH

Giới thiệu trang thơ Võ Thị Quỳnh cựu HS Nguyễn Hoàng.

 

2756

TẶNG NHỮNG EM TÔI

 

Em đã vui chưa,em yêu bé nhỏ

Từng phút từng giây đang bỏ chúng ta lại đàng sau

Quên là liệu pháp thần y hiện đại?

Vậy nhớ là gì?

Luấn quẫn hỏi nhau…

 

Em đã cười chưa, em yêu của chị

Từng ngày từng tháng đang rời chúng ta

Cười là thang thuốc bổ

Khóc là gì

Hình như Couppon đã nói cho Nam Cao nghe

Phải không em?

 

Em đã hồn nhiên ?

Em đã nồng nàn ?

Em đã biết ưu phiền?

Hỏi em, chị có là người lớn?

.

EM CÓ BIẾT?

Dẫu không ai được tắm 2 lần trên cùng 1 dòng sông
nhưng em vẫn có thể giữ lòng mình trong xanh như thuở nhỏ?
Ấy là khi em nghe Tuấn Ngọc hát về Những ngọn buồn rơi
trước hiên vàng của Từ Công Phụng
lại nhớ vô cùng Du Tử Lê...
tất cả đã xa mà đã lại như gần...

Dẫu không bao giờ gặp lại những người thân yêu,
quý thầy xưa bạn cũ
trên cùng một dương gian
nhưng trong xanh như thuở nhỏ vẫn còn?
Ấy là khi em hướng về cõi cao vời vợi
thắp đẹp ước vọng sống
vượt qua không - thời -gian
vàng những mùa cổ tích...

Dẫu không bao giờ em gặp lại chính mình
hôm qua, hôm nay và mãi mãi
em vẫn có thể trong xanh như tuổi đôi mươi
Đó sẽ là điều kỳ diệu nhất của con người, em có biết?
.

TỰ BAO GIỜ EM ĐÃ YÊU QUẢNG TRỊ?

 

Em đã yêu Quảng Trị tự bao giờ?

Một tình yêu – nhạc không lời đầy biến động

Có đá đỏ mồ hôi ngàn năm dòng Thạch Hãn

Có ngàn mai kiên cường thành mai Lĩnh núi non

 

Em từng yêu Quảng Tri tự bao giờ

Một tình yêu – tranh phối màu đen trắng

vô cùng nhiều phiên bản của sự sống

hồi sinh vô lường trong và ngoài cõi âm dương

 

Em đã yêu Quảng trị tự bao giờ?

Một tình yêu hơn gió Lào riết róng

Một tình yêu mịn sa mạc cát trắng

Chân chất, mặn nồng, đằm thắm

diết da, cay đắng, ngọt bùi

hóa thân mưa nắng đời vui

 

Em đã yêu Quảng Trị tự bao giờ?

Một tình yêu – không hằn chia cắt

trái tim run bần bật

Giọt lệ loang nụ cười trên mắt nhỏ xuống đôi môi

Tự hỏi:

đã bao giờ em yêu Quảng trị của tôi

KHOẢNH KHẮC

 

Khoảnh khắc nắng trong đêm

Nàng xuân vừa kịp đến

Với rất nhiều hương xưa

Rắc lên đàn trìu mến

Với rất nhiều gió quyện

Tung cánh áo dài bay

 

Nắng trong đêm khoảnh khắc

Giữ mong manh tình xuân

Gởi về anh mộng tưởng

1000 lần tân hôn.

 

Tháng 12/2007

 

XUÂN HOÀI NIỆM
Ai đâu trở lại trên trang thơ
Phượng múa rồng bay hoa tay thảo những nét
Để tôi trong phút bất ngờ
Nhớ về ngày xưa da diết

Có một mùa xuân trời trở rét
Có một mùa xuân mưa bụi bay
Có một mùa xuân hoài niệm
Ông đồ già nâng niu tình yêu trên tay

Người xưa qua đường hờ  hững
Cũng là tôi đây bây giờ
Nỡ quên đi mùa xuân ấy
Hoa đào lại nở trong thơ.
*
AI MƠ CÙNG TÔI NHÉ

Vậy mà đã 30 năm tôi làm nghề gõ đầu trẻ, đã 30 mùa tựu trường nhiều lá thu vàng bay, nhiều vầng mây thu ấm, nhiều ánh mắt thu lạ quen thầm lặng, nhiều phút giây chờ đợi, khoảnh khắc khởi đầu.
Rời trường phổ thông, rời trường đại học, những giấc mơ phảng phất trong các bài giảng của cô thầy, những nỗi niềm nhắn gởi trong những trang lưu bút - khiến nhiều lúc tôi tưởng mình đang cùng thầy cô giáo và bạn cũ ước mơ.
Hóa ra không phải. Tôi đang mơ một mình.
Những ngày dạy học ở trường Cấp 3 vừa học vừa làm miền núi Tân Lâm, tôi đã ao ước sẽ có một ngày tôi ngồi trên máy bay rải hạt giống mai vàng lên khắp đỉnh đồi núi, biến Rừng Mới ấy thành Rừng Mai “ăm ắp bầu xuân”. Và những con dốc do chúng tôi - những thầy cô giáo trẻ - đặt sẽ thành tên đường thật. Đó là dốc Mậu Lộ (đường từ Cam Lộ lên nông trường tháp xanh Tân Lâm, mang tên ông giám đốc họ Lê hiền hòa, có tầm nhìn và muốn phát triển nông trường gắn bó mật thiết với ngôi trường cấp 3 sở tại. Có lẽ trong mắt ông, trường ấy sẽ là một trong những nơi tạo nguồn nhân lực - lãnh đạo và công nhân cho nông trường). Đó là dốc Minh Lai (đường từ nông trường tháp xanh lên trường cấp 3 Tân Lâm, tên ông hiệu trưởng họ Nguyễn tuy có gia trưởng chút ít nhưng rất tâm huyết đã cùng tập thể trường mong muốn ngôi trường này trở thành trường anh hùng, và đúng trường đã đạt danh hiệu trường ANH HÙNG khi còn rất trẻ vạm vỡ tuổi 20). Đó là dốc Mộng Lương (đường từ trường cấp 3 lên đồi 241, được mang tên một cô giáo Huế dạy địa lí rất hay, đưa học sinh du học qua những miền đất nước, ươm mầm hy vọng tương lai cho học sinh dù lúc ấy thầy cô giáo tiêu chuẩn hàng tháng 13 kg (gạo + độn), học sinh 15 kg (gạo + độn) - độn có thể là ngô, sắn, bo bo, lúc hạnh phúc là độn bột mì…). Con đường nối từ dốc Mậu Lộ lên dốc Minh Lai có tên là đường THANH NIÊN, con đường từ dốc Minh Lai lên dốc Mộng Lương mang tên là đường HẠNH PHÚC. Có một điểm chung khiến niềm vui của khu nội trú giáo viên và học sinh chúng tôi được nhân lên nhiều lần là cả 3 dốc, tên 3 người đều có cùng mẫu tự viết tắt ML. Bây giờ một người đã về nơi cao xanh mãi mãi (Lê Mậu Lộ), một người xuôi dòng sông Hiếu về với Đông Hà (Nguyễn Minh Lai), một người trở về với Huế - 3 quê gộp lại một nhà (quê cha, quê mẹ, quê chồng).
Ước mơ của tôi đã theo gió bay đi. Mong rằng được như Đoàn Chuẩn – Từ Linh “gởi gió cho mây ngàn bay, gởi bướm đa tình cùng hoa”…
Về dạy ở Đồng Khánh cũ - Trưng Trắc, rồi nay là Hai Bà Trưng - rồi theo lệnh điều động của cấp trên về dạy học trường Quốc Học Huế, tôi vẫn hằng thủ thỉ với bao thế hệ học sinh mơ ước của mình. Rằng những con đường của Huế ngoài tên vốn có của nó, chúng ta có thể thêm tên cây hoa bằng cách trồng cây hoa đặc trưng cho từng con đường. Mơ ước này có tự bao đời trong lòng dân Thừa Thiên Huế rồi, tôi chỉ là người Huế lô (phân biệt với Huế rin, Huế Cột cờ) nhưng dường như sự tiếp biến ước mơ ấy cứ thôi thúc, rạo rực trong lòng mình. Tôi đã gặp ĐƯỜNG PHƯỢNG BAY trong nhạc Trịnh, gặp ĐƯỜNG HÀNG ME (trong phân biệt Huế Cột cờ, Huế hàng me). Tôi đã đi lại bao hoàng hôn trên ĐƯỜNG HÀNG ĐOÁC… Còn bao nhiêu đường có cây đặc trưng và tôi đã gọi thầm: ĐƯỜNG XÀ CỪ (con đường đi ngang qua hai ngôi trường hồng Quốc Học - Hai Bà Trưng và xa hơn, qua hai ngôi trường ngày xưa cùng một khuôn dạng: Kiểu Mẫu và Đại học Sư Phạm Huế, bây giờ nhập làm một) có rất nhiều cây cổ thụ xà cừ làm nên con đường sữa thơ mộng nhờ những tà áo trắng của nữ sinh Huế lúc tan trường. Hàn Mặc Tử vẫn sống sừng sững nơi này vì ngày xưa: Áo em trắng quá nhìn không ra, vì ngày nay (chúng tôi đùa thôi, xin thi sĩ họ Hàn đại xá): Mắt anh kém quá nhìn không ra… Sau này có những con đường trở nên đẹp hơn do bờ sông có kè đá và có lề đường cho khách bộ hành, nhưng tôi không thể nào chuyển ước mơ này vào đất, nên đất đã cho tôi quá nhiều loại cây trên một con đường. Giá mà bên dòng sông An Cựu có một đường LIỄU RŨ (Phan Đình Phùng) và một đường BẰNG LĂNG TÍM (Phan Chu Trinh) hoặc bất kì một loại cây gì đó nhưng nhất quán một mình nó độc chiếm một con đường - thì sao nhỉ?
Nói ước mơ này cùng ai? Bao nhiêu thế hệ học sinh đã ra trường, rất nhớ Huế mà đa phần là rời Huế để đi xa. Lắm lúc gió lay rơi vài chùm quả muối, thấy thương một loài cây không ăn được nhưng chỉ nghe tên cũng thấy tha thiết một sự sống và đa dạng một cõi lòng. Lác đác đây đó còn những cây hoa sầu đông (tên ở nhà), hoa xoan (tên đi học) và một nhà thơ đã đề nghị đừng gọi tên sầu đông vì thực chất đây là cây hoa của tình yêu, của mùa xuân:
Nếu đã không yêu anh
Cười với anh sao được
Cây không yêu mùa rét
Để màu xanh làm gì
Ngàn cánh lá rụng đi
Trả lời bằng im lặng

Khi mắt em lúng liếng
Ấy là em yêu anh
Cây đang đứng lặng thinh
Bỗng nở ngàn hoa tím

(Viết cho cây sầu đông – Nguyễn Quang Hà)
Những câu thơ rất đáng yêu của Quang Dũng đã đi cùng tôi qua bao chặng đường dài, đó là:
Em mơ cùng ta nhé
Bóng ngày mai quê hương
Đường xưa khô ráo lệ…
đó là:
Bao giờ ta gặp nhau lần nữa
Ngày ấy thanh bình chắc nở hoa…
Tôi đã mơ cùng nhà thơ Mây đầu ô, còn bi chừ:
Tên Quỳnh hoa nở đêm
Ai mơ cùng tôi nhé!

Võ Thị Quỳnh
.


 

 

 Copyright © 2008 - 2013 Võ Quê All rights reserved.