AI CŨNG MỘT LẦN BAY LÊN TRỜI
- Details
- Category: Thơ
- Published Date
- Written by Võ Quê
- Hits: 3740
AI CŨNG MỘT LẦN BAY LÊN TRỜI
Nhà Thơ NGUYỄN BẠCH DƯƠNG
chưa hết bàng hoàng trước bão Bến Tre
Tiền Giang Vĩnh Long Cần Thơ.. lại nghe
Lê Trung Hiệp-Nguyễn Bạch Dương tạ thế
đa đoan chi nhiều rứa miền Tây ơi!
bạn ôm thơ trần thế bay lên trời
bỏ lại bạn bè thân yêu một thuở
bỏ lại những chuyến đi dài của chàng
thi sĩ hiền lành tròn đời thơ hiến dâng
tôi đang còn bá vai bạn trong từng
đêm Cổ Chiên nhìn sóng say thơ tình
nhìn trăng chậm tàn để thắp sáng cuộc
vui tràn cung mây khồng hề biết dứt
chẳng mất đi chẳng mất đi dáng hình
nhà thơ độc hành sau mỗi cuộc chí
cốt dốc lòng vì bốn phương bằng hữu
bạn mang thơ dương thế đọc trên trời
mai về Vĩnh Long tôi thấy bóng bạn
trong đáy ly dưới tàng cây trên những
vỉa phố buồn hun hút gió phóng khoáng
bạn không hề tan trên đất quê nhà
VÕ QUÊ
TRANG THƠ NGUYỄN BẠCH DƯƠNG
trong tập “Lặng lẽ vần thơ yêu em”
TÙNG NGHĨA CHIỀU
Em đó ư, sao dõi hoài không thấy
Những ngày xưa xanh tóc ở bên rừng
Ta mòn mỏi mà tháng ngày vẫn vậy
Đêm đang tròn ngày mấp mé sau lưng.
Sương phủ trắng như tóc chiều ta ấy
Cẩm Lin ơi! em lẩn khuất đâu rồi.
Ta lặng lẽ với buổi chiều Tùng Nghĩa
Thông thì xanh khi nỗi nhớ ta vàng
Em biệt dạng. Một đời em biệt dạng
Tùng Nghĩa ơi! Chiều tới lúc ta về.
QUÁN CÀ PHÊ MỴ NƯƠNG
Khi cúi xuống, gặp một vầng trăng vỡ
Rớt vào ly lấp lánh một nỗi buồn
Có bến nước, có con đò lặng lẽ
Trôi lênh đênh theo mắt ngó Mỵ Nương.
Trái tim ngọc đựng một vầng trăng bạc
Nước mắt vui sao vỡ được tim người.
Chỉ là khách qua đường, anh ghé vội
Sẽ đem theo đôi mắt ướt Mỵ Nương
Còn nước mắt anh xin gởi lại
Để mai kia khóc vỡ cuộc tình buồn.
NHỮNG KHÚC HÁT RONG
Từ xưa lắm, có một người đánh cá
Thả thuyền cau trên những khoảng sông trăng
Chàng say hát- như con chim ngứa cổ
Khúc buồn vui trăng sáng cả dòng sông
Có cô gái mê lời ca huyễn hoặc
Đã đành lòng giết chết một tài hoa
Khi hối hận, nàng khóc tan ly ngọc
Cũng không tìm ra được giọng người xưa
Anh không phải người chèo thuyền đánh cá
Và em ơi trăng vẫn sáng dòng sông
Không yêu nữa thì xin em hãy trả
Anh tự do cùng những khúc hát rong.
VỀ NÚI
Theo em về phố núi
Đuổi bắt những ngày mưa.
Tìm mối tình đánh rớt
Từ một buổi nắng trưa…
Đường xương rồng hoa đỏ
Thềm nhà kia gió bay
Chiếc lá vàng tội nghiệp
Lăn lóc giữa ban mai.
Như anh về đêm tối
Đi tìm hương ngọc lan
Như anh từ cơn gió
Đi tìm chốn mưa mau.
Theo em về phố ấy
Anh tìm lại anh xưa
Có chăng dòng suối vắng
Hát nhỏ lời vô tư
Có chăng dòng thác đổ
Phủ ngàn đá xanh rêu
Khi đời anh bủa ngập
Lạnh rót xuống mưa chiều.
TRONG CÕI PHÚC
Người đàn ông và cây đàn.
Những tiếng đàn thì lạnh,
Lẻ loi.
Giọng người đàn ông thì khàn
Hát lời hư ảo
Người đàn ông ngồi đàn
Với bóng.
Người đàn bà và con rắn trong khu vườn.
Con rắn màu xanh.
Người đàn bà áo tím.
Khu vườn quạnh hiu.
Người đàn bà quấn con rắn quanh cổ
Lặng lẽ rời bỏ khu vườn
Nàng thong dong bước về phía tiếng hát quyến rũ.
Nàng bước đi với lòng mê muội.
Và
Con rắn chui vào ngực trái,
Con rắn mai phục ở phía trái tim nàng.
Hai con người gặp nhau
Và hạnh phúc
Trong cõi vĩnh hằng
-Bởi họ nghĩ tưởng…
Cho tới một ngày kia,
Người đàn bà nhận được sự thật
Của tiếng hát.
Cho đến một mai kia,
Con rắn mai phục bên trái tim nàng bò ra
Chàng bị cắn.
Trong cõi phúc vĩnh hằng
-Bởi họ nghĩ tưởng.
Đã bắt đầu những cơn dông
Nào phải dông bão tội phước
Của Đất Trời.
Mà chính nơi tâm địa họ
-Kẻ làm người.
2. Trích thơ Nguyễn Bạch Dương trong tập
“Gió không mùa”
PHỐ ƠI
Phố vui ở lại với phường
Ta về thăm ruộng gặp vườn tuổi thơ
Dòng kinh Cụt vẫn đợi chờ
Lớn ròng mấy độ ơ hờ mấy năm.
Đồng ơi có những trăng rằm
Lửa rơm ai đốt mù tăm bóng hằng
Vườn ơi còn nhớ mùa trăng
Lá tre vụn cắt trăng nằm dưới mương.
Phố ơi ở lại với phường
Ta còn đắp đập tắt đường cá bơi
Tát đìa tìm của đánh rơi
Năm mười ba tuổi- mắt người áo nâu.
Phố phường ơi! Tạm biệt nhau
Tuổi thơ ta trước có màu cỏ xanh
Qua vườn hái, lượm hoa chanh
Hai tay bắt được lá xanh ngày đầu.
Phố phường ơi! Chậm giục nhau
Để ta nán lại ít lâu với đồng.
KIẾP KHÁC
Khuya đêm ấy có cành hoa dưới vực
Nở một mình lẳng lặng tỏ đêm sương
Con dế thức vểnh râu mừng cọ cánh
Hát những lời ngờ vực dấu chiêm bao.
Đêm trăng mỏng thanh lược cài lá lúa
Cành tre cong phía cuối cánh đồng làng
Gió đánh thức mùi rạ đồng ngủ gục
Trong đìa muồng con cá quẫy đớp trăng.
Hoa cuối vực hay mầm trăng đầu tháng
Con dế ca, con cá thở hương đồng
Cành tre khuất cong những hình bán nguyệt
Đã cầm bằng đêm rớt lúc rạng đông.
Theo thứ tự mầu thời gian lui tới
Gõ cung trầm gió thấu nhạc rung cây
Đêm nay thức chờ cành hoa cuối vực
Nát phận mình giờ phấn đực giao hoan
Và như thế hoa đã vào kiếp khác
Trái hẹn mùa. Qủa chín, hạt lên cây.
CHIẾC LÁ XANH RƠI Ở TÙNG NGHĨA
Tưởng nhớ: Lâm Đức Xiu
Tắt chiều. Tùng Nghĩa tối nhanh
Đã không nhìn thấy xung quanh nữa rồi
Làm sao bắt được lá rơi
Khi em lặng lẽ về nơi cuối cùng.
Anh cầm chiếc lá rưng rưng
Vàng khô mặt nước lạnh lùng ánh trăng
Lá nguyên xanh chợt úa vàng
Làm sao đuổi kịp mùa trăng khuyết về.
GỌI
Gọi nhau tha thiết sang bờ
Tôi do dự đến bây giờ mất em
Nhặt hòn cuội trắng lên tìm
Dấu chân đã mất cánh chim dặm ngàn.
Tôi về vay mượn trái ngang
Khắc lên bia mộ chấm than cuộc tình
Tôi về sông rộng mông mênh
Loa tay tôi gọi một mình tôi nghe.
Tôi về đóng gỗ kết bè
Rừng cây trơ gốc không che đủ buồn
Tôi đi lần phía đầu nguồn
Trời ơi! Núi đá đâu còn nguyên sinh.
Tôi đi về phía một mình
Gặp con se sẻ chết: nhìn trân trân.
NỐT NHẠC TRẦM RƠI BÊN DÒNG DAKPLA
Tưởng nhớ: Ngọc Minh
Gọi một tiếng chờ rừng xanh vọng đáp
Cây buồn im, lá rớt mấy lời kinh
Em không biết chiều nay anh đứng nhớ
Vạt đồi xưa hoang phế gốc thông già.
Tiếng đàn cũ bạc đau chiều ảo vọng
Bỏ cây đàn trầm mặc vách phên thưa
Sợi dây đứt làm sao thành phế tích
Sóng Dakpla đâu phủ đắm bè trầm.
Có ai thấy chiếc lá xanh vừa rớt
Xin nhặt giùm đắp lại gốc cây đau
Có ai biết con chim nào đã khóc
Lúc trở về không gặp lại nhánh quen.
Và tội nghiệp những giọt sương mờ sáng
Thương hồn cây những giọt lệ giá băng
Em đâu biết anh về tìm tiếng hát
Giữa lặng thầm dòng chảy Dakpla xanh.
Anh bất lực trước dòng sông chảy ngược
Hoài công tìm vớt lại tiếng đàn xưa
Những nốt nhạc nằm im trong cát ấm
Bỏ lời chim rơi dấu lặng khuôn chiều.
Dakpla: dòng sông ở KonTum
MƯA NGÂU
Mở rộng ô cửa nhỏ
Phủ dụ gió và trăng
Về thăm đêm bất tử
Hong khô tấm lá vàng.
Lắng nghe lời sương nhắn
Gửi trên nền cỏ thu
Biết người về có gặp
Hay lạnh lùng đêm ngâu.
Tóc mưa chiều tháng bảy
Bay rát mặt sông Ngân
Buộc vào đêm thất tịch
Sợi tơ của trăng vàng.
Giữ chân giùm Chức Nữ
Mối tình chàng Ngưu Lang.
TIẾNG QUÊ GIỤC GỌI
Thôi đừng giục gọi chim muông
Có người kẻ chợ mỏi mòn lắng nghe
Thèm về trải chiếu bờ tre
Lượm cho thỏa thích tiếng tre miệt vườn.
Xin đừng bay thấp chuồn chuồn
Rối chân nhau giữa con đường nhựa quen
Khói rơm con cúi- lửa nhen
Bếp un đuổi muỗi thay đèn dầu con.
Thôi đừng giục gọi, nếu còn
Tiếng trâu nằm vũng khua mòn đợi nhau
Giọng vạc đêm rớt đồng nào
Hay tay mở cửa trước sau truy lùng.
Xin đừng giục gọi: mương, lung
Nước vơi. Đìa cạn. Bến sông dỡ chà
Mùa cá trắng, chài bến xa
Tiếng quê đau đáu giục ta xuống xuồng.
MƯA ĐÊM SẮC THUỐC
Đong từng chén khuya đen, dằng dặc đợi
Tiếng mưa đầu run rẩy giọt con so
Đêm điện cúp, chớp loằng ngoằng hẻm ướt
Bếp tềnh toàng mưa tạt dáng lom khom.
Siêu thuốc cạn khò khè rên ấm đất
Ngọn liu riu lửa yếu thắp đêm cùn
Mắt ngái ngủ canh chừng thang ủ bệnh
Sét giật mình. Cú rúc miệt đìa sung.
Đêm chờ mãn. Giọng “oang ương” đặc sệt
Gió mồ côi lẻ thổi ngọn so le
Mưa mảnh vụn áo đơn mù gió tạt
Lời cây khua, lá thấp rớt mương hè.
Đêm sắc thuốc co ro ngồi bó gối
Lửa mòn đêm thổi đốt tuổi thu tàn
Những chén thuốc cắt cơn chiều trở bệnh
Bàn tay gầy giữ lửa. Tắt đêm dông.
Nhà thơ Nguyễn Bạch Dương
Tên thật: Nguyễn Kim Dũng
Tên khác: Lê Trung Hiệp, Lê Thị Tư
Sinh: 1943 tại Cao Lãnh
Mất: 2006 tại Sài Gòn