Joomla 1.7 NivoSlider developed by NewJoomlaTemplates in collaboration with best web hosting reviews and ratings.
Print

EM VỀ TRONG GIẤC MƠ ANH - Võ Quê

Trong hình ảnh có thể có: cốc cà phê

NẤM TRÀM

     Hôm qua Ca Dao điện thoại thông tin: "Khánh Hòa, bạn con sắp vô Sài Gòn, nếu có nấm tràm mẹ gởi vô cho con mẹ nghe!"

     Hai, ba hôm nay, Huế không có cơn mưa chiều, ít hy vọng có nấm tràm nơi chợ Bến Ngự. Nhưng biết Ca Dao đang thích, đang ưng nấm tràm nên ba mẹ vẫn nuôi mầm hy vọng. Biết mô trời thương!

     Rứa là trưa ni, từ bệnh viện TW Huế ba chở mẹ thẳng lên chợ Bến Ngự. May mắn thay có một o bán nấm tràm.  Trời thương Ca Dao ghê! Bao nhiêu nấm lớn nhỏ mẹ nhờ o cân hết. Một trăm mười ngàn đồng, không thêm không bớt. Nguồn vui dâng lên trong lòng mẹ, lòng ba. Ca Dao hên ghê! Sắp tới tại Sài Gòn Ca Dao sẽ có một màn cháo nấm tràm xôm tụ với bạn bè đây!  Sao Khuê thì răng hè? Sao Khuê thì xa xôi quá, đành hẹn Sao Khuê một lần về bên mẹ, bên ba, với Thu Phương... đúng vào mùa nấm tràm xứ Huế.

     Để giữ nấm tràm được lâu, người Huế đã biết cách chế biến như sau:

     1. Gọt sạch gốc (chân) nấm tràm.

     2. Ngâm nấm tràm vào nước muối vài giờ đồng hồ.

     3. Luộc nấm tràm sau khi đã rửa sạch nước muối.

     4. Luộc xong cho ra rổ, rá để thật ráo nước.

     5. Ép thật chặt cho nấm tràm hết nước rồi bỏ nấm tràm vào hộp đậy kín và để lên ngăn đá tủ lạnh, khi nào cần ăn thì lấy ra nấu cháo hoặc xào, nấu canh tùy sở thích.

     Buổi chiều, quên bệnh,  mẹ Ca Dao ngồi trước hiên nhà gọt chân nấm tràm với bà ngoại. Hình ảnh hai phụ nữ Huế rất quen thuộc trong mùa nấm tràm có gợi nhớ điều chi trong con không Ca Dao, Sao Khuê? Ba lơn tơn chạy ra: "Tiểu Kiều cho anh xin một ít nấm tràm xào ăn buổi tối hí! " -  "Anh ni nờ! của Ca Dao đó!", vừa nói Tiểu Kều vừa lấy nấm tràm đã gọt chân đưa cho người chồng. Người chồng hí hửng bưng chạy vô bếp. Tôm, thịt ba chỉ ướp tiêu hành gia vị...  được tao lên. Nấm tràm được luộc qua trước khi xào cùng tôm thịt. Người chồng xào xong món nấm tràm liền chạy lên lấy máy ảnh xuống chụp ảnh món nấm tràm đã múc ra tô. Tiểu Kiều cười: "Được con trai cho cái máy ảnh nên thích khoe. Cha con có khác!"

     Còn niềm vui, hạnh phúc  nào lớn hơn niềm vui NHÀ, hạnh phúc NHÀ? Nấm tràm ăn vào ban đầu có vị đắng nhưng sau đó lại có vị ngọt hay hay... Ăn dần thành quen, quen rồi "nghiện". Hạnh phúc NHÀ có vị đắng của nấm tràm vì đôi khi xa cách người thân yêu. Hạnh phúc NHÀ có vị  ngọt của nấm tràm nhờ tình yêu vợ dành cho chồng, con cái dành cho cha mẹ và ngược lại. Trong NHÀ ai cũng muốn được thương yêu nhau, cùng san sẻ cho nhau.

     Đắng - Ngọt đằm trên môi người, sâu lắng trên hồn đời...

     Nấm tràm ơi!

XÔI CHUÔNG

     Em ngạc nhiên không khi anh mời em thưởng thức món xôi chuông mỗi sáng thứ Hai, thứ Tư, thứ Sáu trong tuần? Em ngỡ ngàng ư? Em ngạc nhiên à? Răng anh gọi món xôi đậu xanh này là xôi chuông? Em mới chỉ thấy có xôi vò, xôi khúc, xôi gấc, xôi bắp… thôi mà!

     Như em đã biết, anh vẫn thường thức sớm (vào mỗi ngày đúng lịch đưa em ra Bệnh viện Trung ương Huế) để chuẩn bị mọi thứ cho em, trong đó có việc nấu cho em món xôi đậu xanh em thích. 4 giờ sáng, anh vo nếp đậu xanh rồi ngâm chừng 30 phút. Em đã từng dặn anh phải ngâm một thời gian để đậu xanh mềm, dễ ăn mà lại ngon. Những hạt nếp trắng thuần khiết, tinh khôi ban khuya nằm đan xen trên nền xanh của đậu thật hài hòa, dễ thương. Qua màu sắc này đôi lúc anh tha hồ tưởng tượng. Tưởng tượng ấy là trang cổ tích về tình nghĩa vợ chồng trước sau như nhất, đan quyện, yếm âu trong suốt một đời phu thê trìu ái, là bài thơ ngợi ca những cuộc tình không chia lìa đôi lứa, là bức tranh lung linh điệu luân vũ tuyệt vời nâng đời nhau thăng hoa theo tháng năm, hạnh phúc nguyên lành… Anh tưởng tượng nhưvậy là chỉ muốn để chuyển tải biết bao nguồn yêu thương sâu sắc nhất trong anh giành hết riêng em vào trong từng hạt nếp, hạt đậu xanh trước khi chúng chín thành xôi.

     Rồi một hôm tình cờ, em biết không? Khi tay anh ấn nút vào nồi cơm điện để nấu xôi cho em thì chuông nhà thờ Phủ Cam ngân lên rộn rã, xuyến xao lòng. Trong tĩnh lặng không gian, trong khoảnh khắc yên ả đó, tiếng chuông giáo đường chợt gợi cho anh biết bao điều để nhớ, để thương về quá khứ đời minh. Hồi ức tuổi thơ cùng khổ bán mì, bán kem ở nhà thờ La Vang, Quảng Trị trong những ngày lễ hội với thanh thoát chuông nguyện diệu kỳ; nhớ kỷ niệm mỗi sáng Chủ Nhật cùng đi lễ với các chị nữ tu Huế tại một nhà thờ nhỏ tại khuôn viên Viện bài lao Huế trong thời gian mình bệnh hoạn sau những ngày xuống đường tranh đấu; hay liên tưởng tới một giáo đường nhỏ trong nhà tù Côn Đảo thời trai trẻ nhục nhằn mà hào khí…

     Với anh, bất cứ tiếng chuông giáo đường ở thời kỳ nào, ở đâu cũng cho anh những nguồn bình yên, thanh thản. Tiếng chuông dường như luôn nâng niu tâm hồn anh mênh mông một cõi tình đầy.

     Và thế là bắt đầu từ những ngày thứ Hai, thứ Tư, thứ Sáu tiếp theo… anh chỉ bấm nồi cơm điện để nấu xôi cho em mỗi khi tiếng chuông nhà thờ Phủ Cam rộn ràng ngân. Anh lại tưởng tượng âm ba tiếng chuông giáo đường đang trang trọng, mượt mà len sóng ướp hồn vào trong từng hạt nếp trắng, trong mỗi phiến đậu xanh mềm. Âm thanh của bình yên, ung dung, tự tại. Âm thanh của đất trời thanh khiết, thiêng liêng. Âm thanh nhẹ nhàng, dịu dàng bao dung. Âm thanh của dũng khí, hào sãng giúp ta vươn ra khỏi cơn đớn đau thân xác, nỗi sầu khổ tâm hồn trên trần thế. Anh hình dung khi em thưởng thức xôi anh nấu em cũng sẽ ngậm mà nghe hòa thanh chuông giáo đường thân ái, chứa chan mạch nguồn yêu thương, nhân hậu và lòng em không vướng bận muộn phiền, em sẽ vô ngại, vô ưu, vô úy… cùng anh, cùng các con tiếp tục vững tin, chiến đấu với cơn bệnh hiễm nghèo.

     Xôi chuông!

     Thế là từ đây nhà mình có thêm món xôi chuông em nhỉ! Món xôi dạt dào giai điệu đẹp hồn chuông!

     Huế, những ngày mưa lụt tháng 10 âm lịch

16. 11. 2010.

NGÔI NHÀ MỚI CỦA EM

     Những năm tháng qua em và tôi mặn nồng một tình yêu da diết. Tình không bỏng cháy nhưng lắng sâu trong từng đường chỉ thời gian trên đôi bàn tay em, trên đỉnh trán tôi. Tình không nhiệt cuồng dữ dội nhưng vô cùng đằm đẹ êm đềm cùng cỏ hoa xứ Huế. Lắng đọng và chan chứa. Tôi và em đã đi qua biết bao nhiêu cung đường quê nhà yêu dấu. Em và tôi đã nhiều lần cùng dìu nhau vượt lên vô vàn khó khăn sinh lão bệnh tử của kiếp người nơi trần thế.

    Và rồi… Ban khuya em và tôi…

     Thoát khỏi vòng hệ lụy dương gian, ban khuya ấy, em làm nên một cuộc chia ly tức tưởi. Nước mắt tôi khô trong từng khúc đoạn trường. Nỗi bất hạnh thành sóng lòng cuồng dâng cuốn tan mất trong tôi nguồn bình an hằng có. Em không ở lại. Em muốn tôi tìm cho em một ngôi nhà mới. Ngôi nhà vĩnh cửu hơn, kỳ diệu hơn trên trái đất này. Tôi nén đau thương lại. Tôi nhốt kín ưu tư, dằn vặt lại để tôi mở lòng thanh thản chìu em sắm tặng em ngôi nhà mới. Tôi trang trọng mời em bước vào một không gian lạ. Không gian này hoàn toàn thuộc về em. Chỉ của riêng em.

    Muốn tìm thăm ngôi nhà mới của em, người ta được đi qua những con đường xanh điệp trùng tươi mát. Bạch đàn rợp bóng dịu êm. Thông ngàn reo trong từng khoảnh khắc với những hòa âm thiên nhiên phóng khoáng, an lạc, nhẹ nhàng.

     Bất ngờ hơn, ngôi nhà mới của em nằm trên đồi cao với nhiều sim núi. Chưa tới mùa hoa sim nở nhưng sao tôi đã hình dung một bạt ngàn tím đan quanh nhà em. Em vốn yêu màu tím. Hoa sim tím thành tấm voan sang trọng nâng em bay lên thanh thoát, kỳ ảo. Từ nhà em nhìn xa hơn là chập chùng núi biếc non ngàn. Núi biếc non ngàn đang soi bóng cùng mặt hồ trong xanh lung linh nắng ấm. Ngôi nhà em nơi đây đúng là sơn thủy hữu tình phù hợp với em là người luôn tinh anh, dịu dàng ưa chuộng những vẻ đẹp đan thanh.

     Mỗi lần tôi về nơi em đang trú ngụ thăm em, em thường không hiện hữu trước mắt tôi. Nhưng tôi biết em đang lặng lẽ mở to đôi mắt nhìn tôi từ một góc nào đó trong nhà hay ở bên ngoài đồi sim lộng gió. Không chào hỏi, không nói năng chi, em luôn ái ngại thương yêu thầm nhìn tôi như thế. Tôn trọng những giây phút tĩnh tại, an nhiên mà tràn đầy tình yêu của em giành cho riêng tôi, tôi chỉ biết thì thầm: “Anh đang về cùng em và đang nhớ thương em đây!”

    Làn hương từ ngôi nhà em vương vương thơm và tôi hiểu làn hương thơm ấy đang chuyển tải tiếng lòng em quyện vào tiếng lòng tôi. Thiêng liêng. Hạnh phúc. Từng sợi khói lam huyền diệu đang thành từng sợi dây vô hình se kết tâm linh cho tôi được gần em, được quyến luyến em và em cũng đang chuyền cho tôi một mạch sống ngầm tươi mươi, sinh động. Em không muốn tôi triền miên chìm trong sầu khổ. Em chỉ mong tôi tan bay muộn phiền vì phải một mình, thiếu vắng em trong những ngày qua và đang tới.

     Nhà em ban mai bình minh lên tuyệt vời với muôn ngàn tia nắng ấm. Tiếng chim hót đồng điệu ngợi ca ngày mới bắt đầu bình yên, thánh thiện. Nhà em hoàng hôn xuống trong bàng bạc tím mây chiều. Nhà em long lanh bảy sắc cầu vồng sau cơn mưa bất chợt. Nhà em bàng bạc xanh trong ngàn sao mỗi đêm về. Nhà em mùa trăng nào cũng có những ngọn gió lành ánh lên sắc vàng trăng mát rượi…

    Ngôi nhà mới của em. Em đã hóa thân vào thiên nhiên xanh!.

.

 EM VỀ TRONG GIẤC MƠ ANH

     Từ ngày em rời anh, xa hai con nhà mình luôn dìu dịu thơm làn hương trầm trìu ái. Em với nụ cười hé mở khoan dung; ánh mắt trong, hiền thục tặng anh sự bình yên mỗi ngày. Em tạo cho anh cảm giác mình không còn đơn độc, không ưu phiền bởi thiếu vắng một hình hài xinh đẹp, duyên dáng có thật trước đây. Đôi lúc vài người bất chợt hỏi anh có đêm nào anh mơ thấy em về chưa?

    Mơ thấy em về bên anh? Ồ! Có chứ! Những giấc mơ tuyệt vời có dáng Kiều xuân đã nhiều lần tìm đến. Nhẹ nhàng. Lắng sâu. Đằm thắm…

    Thường giấc mơ tới người ta khó nhớ, dễ quên mau. Nhưng với giấc mơ em, anh nhìn rõ, nhớ lâu như hai giấc mơ anh sẽ kể em nghe: một ở Huế, một ở Vũng Tàu.

    Giấc mơ ở Huế: Anh mơ thấy được em mời anh đi về đường Phó Đức Chính thưởng thức bánh khoái, bánh bèo quán Hạnh. Phải chăng vì anh hay liên tưởng trước đây em và anh thường có những ngày la cà, lang thang quán xá đặc sản Huế ở mặt tiền, trong hẻm, nơi gần, chốn xa, làng quê, phố thị... Hai vợ chồng mình vừa thích thú nhâm nhi, vừa tìm hiểu các ngọn nguồn, xuất xứ những thứ nguyên liệu, tận tình hỏi han rạch ròi các chị, các o đứng bếp cách chế biến, nêm nấu các món ăn Huế, cộng với “trình độ” công, dung, ngôn, hạnh của em mà cho ra đời cuốn sách “Huế ăn Hương Mặc Hoa” trong dịp Festival Huế 2004. Năm nay, thành phố Huế sẽ Festival Huế 2011 chủ đề “Bếp Việt Trong Vườn Huế”, tiếc là không có em để tiếp tục một “Huế Ăn Hương Mặc Hoa”… Giấc mơ ăn uống! Ôi chao là vui cái khoảnh khắc hiếm hoi đêm! Rồi em tan đi trong ngơ ngác, bồi hồi, ngẩn ngơ tiếc nuối của anh.

    Tỉnh giấc, anh tần ngần lật từng trang “Huế Ăn Hương Mặc Hoa” của em, anh chỉ mong tìm lại chút dư hương ngày cũ để được yêu thương, được nhớ nhung em.

    Giấc mơ ở Vũng Tàu: Đêm rằm tháng 2 âm lịch (19. 3. 2011), cả thế giới theo dõi hiện tượng “siêu mặt trăng”. Trăng biển Vũng Tàu sáng trưng, to tròn viên mãn… Trăng gợi nhớ em đến nao lòng. Nhất là anh nhớ ngôi nhà mới của em từ phương ấy xa xôi. Buổi chiều trước bách nhật em một ngày, anh và con trai trưởng đã lên thăm ngôi nhà ấy - tiếc là Sao Khuê, Thu Phương đang nơi xa xôi… Anh vội vàng chụp một tấm hình có vài bông hoa mua nở tím trước nhà em. Em vốn yêu màu tím. Hoa sim thì chưa đến mùa. Hai cha con bên nhau lặng lẽ không nói trước gương em mặt phúc hậu, nhưng anh hiểu con trai và anh đều tự mình thầm thì kể em nghe biết bao là câu chuyện ngày qua…

    Và rồi, trăng theo anh vào giấc ngủ, em cũng theo anh bay trong cơn mơ. Em cầm tay anh đến một sạp báo ở vỉa hè trung tâm thành phố Vũng Tàu. Bất ngờ, em dúi nhanh vào tay anh một tờ báo thời trang. Anh không kịp đọc tên tạp chí này nhưng anh hiểu đó là chuyên san thời trang. Không phải tình cờ mà anh có những khuôn hình hoa mộng này. Anh nhớ thuở ấy, em và anh thỉnh thoảng cũng có nói chuyện về thời trang. Anh bảo em đừng chạy theo thời trang mà dễ đụng hàng, mất nét độc đáo của người nữ. Anh còn cụ thể hơn khi ví dụ tiền một chiếc áo, quần thời trang có khi bằng hai ba chiếc áo, quần tự mình chọn vải, chọn dáng, kiểu để may. Sao mình không tự may cho được nhiều áo, quần với nhiều kiểu, dáng, vừa có nét đẹp riêng, vừa không giống ai trong đám đông đồng phục trên đường. Em không cười chê anh cổ hũ, bảo thủ, lạc hậu… vì không biết chi về mặt tích cực của của thời trang mà em lại làm theo ý anh.Bây giờ, mỗi lần nhìn vào tủ áo của em, anh chợt rưng rưng…

    Em về trong giấc mơ anh. Một Huế. Một Vũng Tàu.

    Và biết đâu, đêm nay trên chuyến hải trình ra Côn Đảo lần thứ 5, em lại cùng anh lênh đênh. Biển trời bao la. Trăng vàng nghịch sóng. Giấc mơ diệu kỳ hiện lên trong hạnh phúc anh. Và em nụ cười hiền, mắt em ngời sao…

21. 3. 2011

CONIC NGÀY VÀ ĐÊM

    Ban mai. Một chim sáo sà xuống trước khung cửa nhà Ca Dao ở Conic. Tiếc chưa kịp chụp tấm hình, chim sáo vội bay đi. Khoảnh khắc chim sáo đã cho anh liên tưởng tới em rồi Kiều nợ! Anh nghĩ rằng em hiển linh nương cùng đường bay chim sáo tìm thăm con trai và anh cũng đang từng phút giây vọng tưởng về em.

    Ban trưa. Nắng lung linh màu hỗ phách. Riêng mình anh nơi đây, anh không thiếu em. Trước mắt anh, hai tấm hình em với hai nụ cười cùng chung nguồn vui rất tinh anh. Một môi cười của thuở em mười sáu. Một hoa cười thời em là hiền thê của anh. Biết ơn em đã cho anh bình tâm trở lại.

    Ban đêm. Gió phóng khoáng trong lành giục anh xuống độc hành trên những con đường vắng Conic. Sao anh không có cảm giác độc hành? Bởi: em đang sóng bước bên anh. Bởi: em đã viết trong “Người thân ơi! Bạn bè ơi!” rằng: “Nhớ chi lạ mỗi buổi sáng, buổi tối cùng anh Quê đi bộ tập thể dục trong một không gian thoáng đảng, nhẹ nhàng ở khuôn viên Conic. Anh Quê thường chỉ mấy lô đất trống của người ta có ghi số điện thoại rao bán đất rồi nói đùa y như thật: “ Vợ chồng mình bán xong mấy lô đất này rồi ra Huế tha hồ mà ăn tiêu thỏa mái” hoặc là: “ Mấy người giúp việc nhà mình không chịu làm cỏ chi hết để đất um tùm làm sao mà bán được đất đây?”…

     Sáng nay, thả bộ một vòng quanh Conic: Con đường này hai ta thường ung dung bước ngày và đêm. Chiếc ghế này, anh và em từng bên nhau đếm từng chiếc xe qua chờ Ca Dao về, bàn chuyện đám cưới Sao Khuê - Thu Phương... Hoàng Yến nở vàng trong xuân muộn. Mặt trời đang lên. Hừng đông. Anh hình dung gương mặt em hồng hào ánh dương. Biết ơn em cho anh nguồn hy vọng xanh!

     Em đang cùng anh chậm rãi, khoan thai từng bước nhẹ. Anh đang tìm thấy người thương hiền dịu bên anh. Bên anh. Bên anh. Conic ngày và đêm!

 

NOEL NGÀY ẤY

     Thời nớ anh chưa có nhà, anh trọ bên đường Bạch Đằng. Tiếng xe lăn trên cầu Đông Ba nghe lộp cộp, gập ghềnh. Mới bảy giờ tối anh đã đạp xe vô thành nội tìm em. Anh thương em quá! Em ngoan hiền ngồi ôm eo anh. Những con đường nội thành rợp tàng cây phượng. Hương đêm từ các ngôi vườn lặng thầm lan tỏa. Đèn đường vàng hắt bóng hai ta tới lui trông rất ngộ. Đôi bàn tay em cũng tỏa hương. Anh biết điều ấy bởi thỉnh thoảng anh cầm hết tay này rồi tay kia của em. Và hôn. Lãng mạn hè!

     Em tinh khôi trước mắt nhìn anh. Tình yêu thường trang trọng đời nhau em hí! Anh chở em ra cửa Thượng Tứ. Qua cầu Trường Tiền. Xuôi ngang đồng An Cựu. Chầm chậm tới òng Chúa Cứu thế. Rồi lên cầu Phủ Cam. Mặc tiếng xe lăn. Mặc làn gió thổi. Em hiền không nói. Chuông giáo đường vọng ngân. Nhà thờ Phủ Cam đèn ngời sáng. Ánh sáng thiên ân.

     Ngày ấy Noel là như rứa!

     Trong dòng người nữ tú nam thanh chật phố chật phường. Trong giá buốt đông hàn đêm Huế. Có em và anh. Hai người đang yêu! Hai người đang đèo nhau bằng xe đạp. Vòng quay quay đều. Sức xuân hòa trong đôi chân trẻ. Hai eo anh âm ấm bởi cái ôm thiệt thà, e ấp của em. Hạnh phúc thật đơn giản. Hạnh phúc sáng trưng trong mỗi tâm hồn. Tâm hồn em. Tâm hồn anh. Vui em hè!

     Ngày ấy Noel là như rứa!

     Sau đó hai người này nên vợ nên chồng.

     Sau đó hai người này có hai con trai khôn lớn, trưởng thành

     Sau đó hai người xa nhau biền biệt

     Sau đó Noel ngày ấy thành kỷ niệm thiêng

     Bởi dù xa nhau biền biệt nhưng tình yêu thời son trẻ cùng nghĩa phu thê từ trái tim người chồng, từ linh hồn người vợ cứ hồi quang trong mọi không gian và thời gian kỳ diệu.

     Ngày ấy Noel đang là Noel ngày ấy!

     Anh không một mình

     Nè, ôm eo anh!

     Noel!

     Anh nhớ em! 

.
RỨA LÀ

     Rứa là từ nay nguyên tiêu hai ta không bên nhau!

     Em một mình nơi non ngàn núi biếc

     Anh một mình vườn nhỏ lá đào rơi

     Nhớ một lần nguyên tiêu anh đưa em lên đồi Vọng Cảnh, khi ấy đã có các thân hữu đất thần kinh đang bày dạ yến thưởng trăng. Sông Hương lấp lánh uốn mình vòng quanh Chén Ngọc. Anh hạnh phúc khi trong từng khoảnh khắc đẹp, trên từng không gian xanh tinh anh của Huế dấu yêu em luôn bên anh!

.

     Rứa là từ nay nguyên tiêu hai ta không bên nhau!

     Em một mình nơi non ngàn núi biếc

     Anh một mình vườn nhỏ lá đào rơi

     Nhớ có lần em hỏi anh: Mỗi đêm anh thường Ca Huế trên sông Hương về khuya, ai đưa anh về? Anh đã trả lời với em bằng mấy dòng thơ:

Đêm đêm anh lặng lẽ trở về

Đường chợt dài theo khuya lá rớt

Nỗi cô đơn trên hồn anh choáng ngợp

Chiếc bóng mình nghiêng ngửa mặt đường khuya

.

Anh một mình qua các ngã đường khuya

Cột đèn vàng lắt lay bóng lá

Đêm Huế hiền lành cánh tay người mẹ

Đưa anh về là một áng trăng chênh!

     Trăng chênh đưa anh về cùng em mỗi đêm đang đợi chờ anh dưới mái tranh mỏng manh. Mái tranh một thời hàn vi đã từng làm Ca Dao trở mình vì mưa dột:

Mưa vô tình nhỏ xuống chỗ con nằm

Con trở giấc đôi mắt tròn ngơ ngác

Ngủ đi con nắng lên rồi hết dột

Nhà mình nghèo mưa đã nên thương!

    Rứa là từ nay nguyên tiêu hai ta không bên nhau!

     Từng hồi ức về em đang tái hiện dịu dàng nguồn rung cảm riêng anh. Cho anh không thấy mình đơn độc.

     Đêm nay ngước mắt lên cao xanh anh nhìn rõ dáng hình em hiền hậu đang hóa thân cùng vầng trăng nguyên tiêu viên mãn diệu kỳ!

     Rứa là...

     Người thương ơi!

 

 

 

 

 

 

NÓI VỚI HIỀN THÊ

 

Em bình tâm em nhé!

Chịu khó chịu khó thôi!

Cơ thể em rã rời

Anh biết em đau đớn

.

Ngày rồi đêm bệnh viện

Anh hiểu thêm về đời

Nước mắt và nụ cười

Luôn đồng hành cuộc sống

.

Thầy thuốc gieo hy vọng

Chồng em chỉ có thơ

Đôi lúc anh ngẩn ngơ

Nén lòng mà nước mắt...

.

Em là châu là ngọc

Trong sâu thẳm thơ anh

Lạy trời cho em lành

Đông tàn xuân đơm lộc

.

Thì ra trong hạnh phúc

Cũng giấu ngọn nguồn buồn

Để vợ chồng yêu thương

Dìu nhau qua biển khổ

Huế, 10. 1. 2010.

.

CUỐI NĂM TỰ NHỦ

.

Cuối năm cắm cúi chăm nuôi vợ

Đầu năm mong vợ hết nằm đau

Số phận an bài ai bàn nữa

Câu thơ Xuân đó có buồn đâu!

Huế

30.1. 2010

.

YÊU THƯƠNG THÀNH CHIẾC LÁ

.

không em

trong những cuộc vui chung

tôi lặng lẽ

cõi đông người

quen

lạ

.

yêu thương

thành chiếc lá

mong manh em

trong sâu thẳm

lòng

.

không em

trên những cung đường xuân

tôi đơn độc

những nụ cười khẩu trang

những ánh mắt ngược chiều

hiu hắt

không em

vội vàng

trong từng cuộc vui

tôi biến

.

không em

hối hả

trên những cung đường xuân

tôi về

em

một mình

mảnh mai....

Huế 2010

.

CẢM HÓA

.

Em cảm hóa anh bằng sự dịu dàng

Anh trân trọng những gì em đang có

Là đôi mắt hiền từ như mẹ

Là đôi môi sang trọng hương hồng

Là sợi tóc lòa xòa trước trán

Là áo vàng bông dại Hải Vân

Em cảm hóa anh bằng sự bao dung

Anh nâng niu những gì em gìn giữ

Là nét Huế đằm sâu chan chứa

Là ngọn nguồn sáng tạo thủy chung

Là mơ ước giản đơn bình dị

Là nỗi khát khao cuộc sống dâng tình

.

EM

.

Em là đồng tử của mắt tôi!

Lời thì thầm của đêm nhủ thế

Em là đồng tử của mắt tôi!

Không thể khác

Tâm hồn tôi nhủ thế

Giọt mưa rơi trong khuya

Gửi một phím đàn rung dịu nhẹ

Em là đồng tử của mắt tôi

.

EM ƠI ANH TƯỞNG TƯỢNG

.

em mảnh mai thùy liễu

em mong manh hạt sương

càng nhìn em anh thương

càng yêu em anh quý

.

em một mình đơn lẻ

giữa cõi người mênh mông

em một mình nhỏ bé

trước trời đất vô cùng

.

em mãi là ngọc quý

lá xanh trên cành vàng

buồn em hãy biến tan

nguồn vui thì ở lại

.

càng thương càng ái ngại

tâm anh chẳng bình an

mạch sống tưởng vỡ tan

khi nhìn em đau đớn

.

em ơi anh tưởng tượng

em hòa nhập vào anh

chung một nhịp tim lành

cuối đời thơm hạnh phúc...

28. 6. 2010

.

KHÁT NGUYỆN

.

Tháng 6 em ra sách 

Tháng 8 anh sách ra 

Em: Trò chơi tuổi thơ

Anh: Hoa & Phong vị Huế

.

Nhờ con trai gợi ý

Nguồn vui cho cả nhà

Những trang hồng mượt mà

Cùng sắc trời xanh Huế

.

Vượt lên từ biển khổ

Băng qua cánh đồng buồn

Anh bên em yêu thương

Nâng niu từng con chữ

.

Em viết tay, anh gõ

Bàn phím rung nhịp tình

Hoàng hôn rồi bình minh

Tiếng lòng ngân em nhỉ!

.

Tháng 6 em sách mở

Tháng 8 sách mở anh

Bằng khát nguyện trong lành:

Em thân tâm an lạc!

2. 8. 2010.

.

CHỪ TRA LÃO VỚI NỤ CƯỜI NHÀ THƯƠNG

 

Về cùng núi Ngự sông Hương

Ăn cơm bệnh viện ngủ giường thăm nuôi

Thời trai ngang dọc ngược xuôi

Chừ tra lão với nụ cười nhà thương

Vợ chồng trọn đạo tào khương

Nâng đời nhau vượt qua muôn hiểm nghèo

Lầu cao ngày bước lần theo

Hành lang một bóng thầm gieo thơ tình

Trăm năm hương lửa ba sinh

Phu thê nghĩa trọng có mình có ta

Bốn phương đâu cũng thành nhà

Nơi mô vợ tới đó là…  Nhà tôi!

Bệnh viện TW Huế

27. 8. 2010

.

VIẾT KHI EM HÔN MÊ

 

Tiểu Kiều! Tiểu Kiều! Tiểu Kiều!

Anh gọi em với thương yêu tột cùng

Biết đời là chuyện sắc không

Mà sao đau đớn nát lòng Kiều ơi!

Ban mai trân quý môi cười

Em trao anh rất tươi mươi diệu kỳ

Ban chiều tức tưởi ai bi

Em hôn mê giữa não nề âm dương

Hiểu đời huyễn mộng vô thường

Mà sao anh lại đoạn trường Kiều ơi!

Bệnh viện TW Huế

2. 12. 2010

.

BỎ NGƯỜI TA MÀ ĐI…

.

Cái mặt dễ ghét

bỏ người ta mà đi!

lời anh trách yêu em không nghe thấy?

khuôn hình em khói hương trìu ái

quyến luyến thơm trên suốt cung đường

.

Cái mặt dễ ghét

bỏ người ta mà đi!

Kiều ơi!

vợ chồng mình chi lạ rứa!

từ nay

âm dương đôi bờ cách trở

chỉ mạch tình là vương víu tim nhau

mỗi sáng

mỗi chiều

mỗi tối...

.

Cái mặt dễ ghét

bỏ người ta mà đi!

anh cố nén lòng đừng tức tưởi sầu bi

răng nước mắt cứ chực trào em nợ!

sương mù giăng buồn lên mộ chí

mặt hồ lung linh dáng Kiều xuân

.

Cái mặt dễ ghét

bỏ người ta mà đi!

bên các con

anh chẳng biết nói năng chi

anh thầm nguyện cầu

em nhẹ nhàng bay lên cung trời Đâu Suất!

.

Cái mặt dễ ghét

bỏ người ta mà đi...

(Viết bên linh cửu TK trên đường tới nghĩa trang 10. 12. 2010 - 5. 11 Canh Dần).

.

TẶNG HIỀN THÊ KHÚC TƯƠNG TƯ.

Làn điệu Ca Huế: Tương Tư Khúc.

.

Em hỡi hiền thê!

Nay đôi đường từ đây cách biệt

Ôi xa xót vô cùng

Tìm đâu bóng nguyệt

Đàn ngưng nhịp, đời thôi đẹp

Mắt lệ nhòa thêm

Khóc tiễn người đi

Buồn ngậm ngùi chia ly, xa lìa nhau

Mong sao sầu muộn thương đau

Thành tâm niệm

Là hương nguyện:

Em được bình yên rời bến dương gian

Ung dung về cõi an nhiên

Khúc ca thần tiên

Gọi mời em vui chốn thiên đường...

Huế

16. 12. 2010

.

NGÔI NHÀ MỚI CỦA EM

1.

Trời cao xanh hoa thắm mộ phần

Mặt hồ lung linh non ngàn núi biếc

Em vĩnh cửu cùng thiên nhiên bất tuyệt

Em đang bay trong vũ khúc xuân Kiều...

2.

Em có thêm ngôi nhà mới

Anh về mở cửa hừng đông

Mặt trời tặng em lửa ấm

Anh dâng em trọn tấc lòng...

12. 12. 2010

.

MỖI SÁNG

 

mỗi sáng

anh nấu xôi chuông

em ăn

mỗi sáng anh pha sữa

em uống

mỗi sáng

trong làn hương quyện

anh thì thầm

nhớ em!

mỗi sáng

trong lung linh lửa đèn

anh nghe em dịu dàng

em cũng rứa!

Huế

21. 12. 2010.

.

VIẾT TRONG NGÀY 20 THÁNG 10.

 

Lần đầu tiên ngày hội lớn không em

Chút hụt hẩng trong anh chợt hiện

Những đóa hồng tặng em sáng lên

Nguồn yêu quý dạt dào vô hạn

.

Gần một năm em về nhà mới

Nơi sim, mua tim tím chiều hè

Nơi bông tràm trắng ngày thu muộn

Nơi mây trời bảng lảng sơn khê

.

Lần đầu tiên giữa bằng hữu đông vui

Vắng ánh mắt em dịu dàng hiền hậu

Vắng đằm thắm giọng cười như giấu

Em xa rồi biền biệt dáng Kiều thơ

.

Gần một năm chỉ tìm nhau trong mơ

Rất thầm lặng em thường không nói

Anh thấy em nhìn anh ái ngại

Em lo anh thui thủi một mình?

.

Lần đầu tiên ngày nữ giới được tôn vinh

Em không đến áo dài tím Huế

Tiếng quạ kêu hoàng hôn bóng xế

Gọi bạn tình thảng thốt nghe thương…

 

Huế, 3 AM 20.10.2011

.

VIẾT TRONG NGÀY GIỖ ĐẦU HIỀN THÊ

 

Một năm dài đăng đẳng không em

Anh hụt hẫng với nhiều khoảnh khắc

Gió vẫn thổi trên lòng u uất

Hạt mưa đan trong uẩn khúc tình

.

Qua làn hương gương mặt em xinh

Ánh mắt hiền nụ cười nhân hậu

Giận chi anh hiền thê yêu dấu

Mà bỏ anh đành đoạn một mình?

.

Em thường về bằng giấc mơ xanh

Anh cùng em dặm ngàn dong ruổi

Những góc phố, chợ quê ngày hội…

Trang sách hồi quang bút tích em

.

Giỗ đầu em anh ngẩn ngơ tìm

Từng ký ức xuân thì lấp lánh

Nguyệt quế thơm vườn trăng óng ánh

Em thì thầm: Em rất thương anh!

.

Một năm dài trần gian buồn tênh

Anh ngầm hiểu chắc em cũng thế

Là hiền thê, em là người mẹ

Yêu quý chồng thương nhớ các con!

.

Anh nguyện dù cách trở âm dương

Tình hai ta không hề chia cắt

Khói trầm hương nối hồn như nhất

Cho Kiều chỉ một cảnh một Quê!

 

Huế, 11.2011

 

ĐI TRÊN ĐƯỜNG HUẾ NHỚ VỢ HIỀN 

.

Bồi hồi...  răng cứ vấn vương

Nhớ người thương những cung đường đón đưa

Sớm chiều nóng lạnh nắng mưa

Buồn vui cười khóc bốn mùa bên nhau

.

Bâng khuâng qua mấy nhịp cầu

Hương Giang, An Cựu tím màu sông quê...

Phượng hồng nhuộm đỏ tiếng ve

Tiếng ve khắc khoải gọi hè tìm ai?

.

Ngậm ngùi chi cứ u hoài

Một cành sen trắng trang đài trao hương

Tình chồng vợ rất lạ thường

Đi mô cũng nhớ cũng thương thật kỳ... 

.

Huế 10.5.2011

.

TỰ TẶNG

 

Sáng xuân thơm tôi tự tặng tôi

Hạt sương mai lung linh ánh trời

Bóng hình em dịu dàng trong suốt

Đôi mắt hiền soi thấu lòng tôi

.

Trưa xuân hồng tôi tự tặng tôi

Sắc nắng vui óng ánh môi cười

Mái tóc em hương mùa dã thảo

Đa mang chi tình giữa cõi người

 .

Chiều xuân tím tôi tự tặng tôi

Áng mây vương từng khoảnh khắc đời

Giọng chim hót gọi bầy về núi

Có lẽ nào em chợt xa xôi

.                            

Đêm xuân nồng tôi tự tặng tôi

Ánh sao băng bất chợt lóe ngời

Em đến em đi từ huyễn mộng

Chỉ hồn yêu lưu ảnh tuyệt vời

.

Khuya xuân thầm tôi tự tặng tôi

Giọt mưa buồn da diết chơi vơi

Em ẩn hiện bập bùng lửa ấm

Vương víu chi tình một kiếp người

.

Huế, mồng 1 Tết Nhâm Thìn

23.1.2012.

.

HƯƠNG VALENTINE'S DAY

 

Hương tình quyện ấm hương hồng

Valentine's Day đã mặn nồng hương yêu

Xuân thơm hạnh phúc hương Kiều

Hương quê hòa khúc nhạc thiều tri âm!

.

ĐÊM

 

đêm

trời cao xanh

một vì sao lạc

anh lạc em

hay em lạc anh?

có phải

vì sao

mang theo

cõi tình đôi ta

thanh khiết

 

NHA TRANG MƯA  

 

Nha Trang mưa

hạt tình rạo rực

em một mình

thương anh

mùa Thu...

.

Nha Trang mưa

phím tình ngân vọng

day dứt dương cầm

anh một mình

nhớ em

chiều không hoàng hôn

.

Nha Trang mưa

biển tình lãng mạn

gió ngỡ ngàng

thảng thốt

hai ta tìm nhau

tìm nhau

trong từng sát-na

.

Nha Trang mưa

sóng tình vỗ mãi

ghềnh đá chông chênh

em và anh

lạc nhau

đêm giấu mất vầng trăng

 

Nhà Sáng tác Nha Trang

16.9.2013

.

NÈ EM

nè em!

nhà em đang vào mùa sim

tím biếc chùm hoa nắng?

lâu quá

anh không về

bước chân cuối đời đang lãng tử

.

nè em!

nhà em đang những đêm trăng lành

tiếng dế buồn vô hậu

thương em một mình

hắt hiu bóng nhỏ

.

nè em!

xa xót nhớ

nè em!

khắc khoải thương

nè em!

đoạn trường

lòng anh đang nắng thiêu lửa hạ

.

không đơn độc

giữa hồng trần muôn ngã

bởi

em không hề lơi anh

nè em!

.

Sài Gòn 23.4.2014

.

ÁO VÀ THƠ

 

Anh có thơ em thì có áo

Áo của lòng thơ của tâm can

Tìm đến đời nhau chưa đi hết thời gian

Mà tình đã ngọn nguồn em hí!

.

Em và anh từng là kim chỉ

Áo em may tặng anh thơm mối chỉ đường kim

Kim đan tình chỉ nối đôi tim

Hạnh phúc rứa chỉ rời kim răng đặng...

.

Bồi hồi chi vừng đông đã rạng

Ánh triêu quang đồng vọng thiều ca

Đừng vội đi! Em chớ vội xa

Bịn rịn quá em lưu hương rồi hãy...

.

CÒN TRONG NHAU

còn trong nhau
còn trong nhau hạnh phúc
bông sứ thơm rụng mát tay người
dịu dàng quá bên em thục nữ
mỗi tia nhìn đắm đuối không nguôi!
còn trong nhau
còn trong nhau ngày mới
nhịp điệu vui cung bậc tang bồng
thiêng liêng quá nụ hôn bổi hổi
mỗi vòng tay hiền hậu bao dung!
còn trong nhau
còn trong nhau ngọn lửa
gió mùa đông tê lạnh qua rồi
huyền nhiệm quá tiếng lòng em chơn thật
rót đời anh từng giọt tình vui!

.

NHỮNG BAN CHIỀU - Võ Quê

Vô tận một làn hương
Tín hiệu tình hai ta
Lá đào rơi Giêng Hai 
Em vội vàng đi
Bóng mây tan
Chiều xuống 
.
Khoảnh khắc chợt hư vô
Lúc tôi dừng bên em
Sợi tóc rối
Em cười hiền bông sứ tháng Tư
Chiều muộn
.
Thảng thốt tiếng chim sâu
Rung khóm lá khế
Bông tím rụng bàn tay
Cơn giông gọi lúa trỗ đòng
Hạnh phúc vàng những con đường thôn
Chiều buông
.
Em hát ngợi ca đời
Chung thủy tím mùa cúc
Tơ trời đan ngày thu
Chiếc nhẫn mới óng ánh
Chờ ai hiền ngoan
Những ban chiều
V.Q

 

BAN MAI - Võ Quê.


Ban mai xanh trong
Từng hạt sương
Ngời lên khát nguyện mới
Tiếng ve hòa thanh giai điệu vui.
Ban mai thiều quang
Bông trang đỏ
Góc vườn quê sáng nụ cười
Hương tình thơm hạt nước giếng đầu mùa hạ
.
Ban mai em đang nơi xa xôi
Tôi hình dung dáng kiều nữ
Hiền ánh mắt chưa xa thời áo tím
Tặng tôi tia nhìn bao dung
Ban mai hứng ngày mới
Thắp trên hồn người nắng ngọc
Ta tìm nhau đến tận cùng cung bậc
Dẫu đời là sắc không 
Là sắc không…

 

CÁNH SEN MƯA

 

Em đi rồi Huế cứ bay mưa

Mùa đông về trong mùa hạ

Phương em bao la đường xa ngái quá

Hoa phượng rơi một cánh mỏng vô tình

.

Nguyệt cầm ai thổn thức buồn tênh

Giọt mưa lạnh thấm vào mái lá

Em đi rồi có là xa không nhỉ?

Em đi rồi đâu phải đã chia tay!

.

Chiều

Trở lại Ngọ Môn

Không có em trời vẫn mưa bay 

Sen nở muộn đón mưa hồ Thái Dịch 

Em chợt đến anh hình dung đôi mắt

Đôi mắt em. Dòng sông. Con đò trôi

.

Mùa đông về giữa hạ em ơi

Mưa gợi buồn. Mưa thầm thì giọt nhớ

Em đi rồi

Phương em hồng phượng nở 

Em đi rồi

Anh còn cánh sen mưa 

.

NHỮNG ĐOẢN KHÚC THÁNG BẢY

Thơ Võ Quê

tháng Bảy mơ em
anh mơ
hạnh phúc đang rất thực
dìu em vũ khúc
nhạc mưa...

.

tháng Bảy tìm em
anh tìm

bâng khuâng hoa tím
tình tinh khôi kỷ niệm
lần theo dấu hài...

.

tháng Bảy trông em
anh trông

chim câu thả nắng 
lá thư tình lụa mỏng
dịu dàng bay màu mây...

.

tháng Bảy thương em
anh thương

em về hương quyện
phong lan nở muộn
nương bóng em 
chiều lên hiền lành...

.

tháng Bảy nhớ em
anh nhớ

cơn giông chiều sấm chớp báo mưa
con cóc nhỏ nhảy tìm nơi trú
lá đào rơi lìa khỏi cành khô
.
tháng Bảy chờ em
anh chờ
khép hờ cánh cửa
rèm trúc chạm hạt ngâu
dường như em…
.
TƯƠNG TƯ

 

Cuối mùa sen em vẫn chưa về 
Khắc khoải điệu ca sầu cố xứ 
Đêm hành vân mây vờn phố nhỏ 
Tương tư rồi kim thủy ngừng lưu

.

NGƯỜI THƯƠNG ƠI! thơ Võ Quê.
người thương ơi
tôi đang Huế
tiết thu phân vành vạnh trăng gần
tiếng thời gian đơn âm
tích tắc
gợn trong thẳm sâu tình
ngấn sóng chông chênh

từ phương nào xa
em cười hiền
tặng tôi ngày cũ
trang pelure ướp hương tóc
ngập ngừng
lời yêu nhau
em e ấp
quai nón tím
mỏng manh
mà bền bỉ vị hương đầu

người thương ơi
tôi đang Huế
sà vào thơ tôi
em Liêu trai…
.

Huế 4:30 pm 30.9.2015.

KỶ NIỆM THƠ

 

     Năm 1969 Tiểu Kiều 16 tuổi, là nữ sinh Đồng Khánh. Tôi, học sinh Quốc Học viết 16 bài thơ lục bát tặng Tiểu Kiều. Kèm theo 16 bài thơ tôi đã viết nắn nót những dòng chữ như sau: "TK, hãy giữ những lời vui, những tuổi hồng thơ ấu. Mai sau lớn khôn sẽ có dịp để hoài niệm đời mình. Những chiếc vỏ hạt dưa đã làm tê đau được kiếp người thì những lời thơ này hãy là những gì rơi rớt... Thơ bay trên đỉnh trăng tròn, tình em mười sáu hãy còn thơ ngây".

     Theo thời gian với những biến động cuộc đời nhưng Tiểu Kiều vẫn còn giữ được 2 trong số 16 bài thơ ấy. 

40 năm (1969 - 2009) nhìn lại những trang viết cho Tiểu Kiều tự thấy mình ngô nghê rất chân thành... Nhờ ngô nghê chân thành mà chừ đây thành kỷ niệm thơ đẹp mà hiền!

 

BÀI TRĂNG TAN

 

em chừ nay đã như chim

vươn đôi cánh mỏng bay tìm cõi mơ

trong mây khói nhớ mịt mờ

thương chim sớm nắng trưa mưa ngỡ ngàng

cho nhau lời cuối... làm tang

chiều xưa quán nhỏ: nghĩa trang linh hồn

ta thương ta sớm xa nguồn

mắt em ngấn lệ tóc buồn màu mây

 

BÀI TRĂNG VỠ

 

em cho ta về hư không

áo sờn vai đảng tử lòng phiêu du

ừ xa nhau xa mùa thu

lá bay thành cũ sương mù trong khuya

mắt em thuyền ngọc xuôi về

trăng tan trăng vỡ ta tê điếng lòng

chiều chiều ai hát ven sông

lời ru nước mắt xót tình lãng nhân

 

Huế 1969

.





 

 

 

 

 

 Copyright © 2008 - 2013 Võ Quê All rights reserved.