Joomla 1.7 NivoSlider developed by NewJoomlaTemplates in collaboration with best web hosting reviews and ratings.
Print

Viết từ phố núi

 

 

Phố núi đang đầu mùa mưa. Pleiku lại đón tôi những ngày nắng đẹp. Những tầng mây trắng trên trời cao xanh. Tôi bình yên ngược xuôi lên xuống cùng Lục Thư trên những con đường phố dốc thấp dốc cao. Đôi lúc tôi thầm nghĩ đi đường nơi đây như đong đưa cánh võng. Cảm giác cứ bềnh bồng. Gió ban mai se lạnh. Tối nay tôi phải rời phố núi rồi. Sao lòng cứ bâng khuâng. Có lẽ vì thời gian lưu lại chốn này quá ngắn ngủi trong khi cái tình trong thẳm sâu hồn tôi đang mênh mang. Điều kỳ diệu nào trên miền đất tây nguyên chơn chất níu lòng tôi ở lại?  Chiều qua được ngắm nhìn cảnh sắc Biển Hồ tôi đã không khỏi ngẩn ngơ trước một không gian tĩnh lặng mà dạt dào hạnh phúc. Hạnh phúc có thật khi trời đất đã ban tặng cho ta vẻ đẹp thiên nhiên rất vĩnh hằng.

Dường như hiểu được tâm trạng luyến lưu, bịn rịn của tôi trước cảnh sắc tây nguyên. Lặng lẽ, dịu dàng Lục Thư đưa tôi đến viếng thêm một danh thắng khác của Pleiku trước khi tôi phải đành đoạn rời xa phố núi: chùa Minh Thành. (Đã có một Anh Thy mô tả chùa Minh Thành rất hay trên http://www.quangduc.com nên tôi xin mời bạn cùng đọc để hiểu về chùa Minh Thành và mong bạn có một lần chiêm bái nơi đây).

 

Nắng sớm lan tỏa trên từng nóc điện, tháp chùa, cỏ cây hoa lá. Sắc phượng đỏ thắm bên góc sân chùa gợi trong tôi đường phượng nội thành xứ Huế những ngày áo trắng ai đi về một thuở học trò hồn nhiên trinh thơ. Bất chợt, trong tịnh yên mênh mông Minh Thành chợt ngân lên ngọt ngào chuông gió. Chuông gió Minh Thành được tạo dáng đẹp lắm. Mỗi góc tháp lủng lẳng một chuông gió bằng đồng. Qua lời chuông từng hồi ức, từng hình ảnh đẹp trong đời dần tái hiện trong tâm thức, tình cảm tôi nhẹ nhàng, thuần khiết. Không biết khi ấy Lục Thư nghĩ gì khi nghe chuông gió, nhưng nhìn thấy Lục Thư cũng đang như xuất thần theo âm thanh trong, tôi hiểu tùy theo tâm cảm mỗi người mà thả hồn cùng tiếng gió reo trong lời chuông hay chuông reo trong lời gió.

 

Chưa có duyên vào trong chánh điện chiêm quan bởi hôm nay cửa chánh điện Minh Thành không rộng mở nên tôi đành ghé mắt nhìn qua những khe cửa và phóng tâm mình vào trong ánh sáng lờ mờ với thầm nguyện trở lại Minh Thành cùng Lục thư khi có thiện duyên. Không nuối tiếc khi chưa được nhìn thấy Phật, không băn khoăn bên trong chánh điện có bao nhiêu tượng Phật, bao nhiêu la Hán bởi tôi biết mình sẽ có lúc quay trở lại Minh Thành.

Không gặp Phật trên điện thờ nhưng tôi lại may mắn gặp Phật, thật nhiều Phật, nhiều La Hán nơi xưỡng điêu khắc của chùa Minh Thành. Tôi cung kính sờ lên một tượng Phật để mong được cảm nhận tài hoa tuyệt vời của các nghệ nhân phố núi; mong được chạm lên phần tinh hoa của gỗ mít tây nguyên và nói với Lục Thư giá như đừng sơn son thếp vàng lên đó mà để cho gỗ mít bóng ngời cùng thời gian. Khi đã sơn son thếp vàng thì mít cũng chẳng khác nào thạch cao. Lục Thư yên lặng đồng tình.

 

Đang mùa hạ, những búp sen trắng chùa Minh Thành nở tinh khiết đón nắng, đón mắt nhìn thân ái của tôi và Lục Thư. Bây giờ, tôi tự trách, tiếc mình đã không chụp được hình sen trắng với Lục Thư khi Lục Thư đă từng gắn bó tâm hồn, cuộc sống mình với những đài sen từ thời oanh vũ nơi đây, dưới mái chùa Minh Thành thơm kinh Phật.

Chiều nay tôi về Sài Gòn rồi vài hôm nữa tôi ra Huế. Cùng với gió Biển Hồ, chuông gió chùa Minh Thành mãi ngân nga, ngân nga rộn rã, hạnh phúc trong hồn tôi trong suốt những cung đường đất nước yêu thương.

Phố núi đang đầu mùa mưa. Phố núi đang đầu mùa mưa…

 

Pleiku, 20. 5. 2009

 

.

 

Ảnh: Lục Thư








 Copyright © 2008 - 2013 Võ Quê All rights reserved.