Joomla 1.7 NivoSlider developed by NewJoomlaTemplates in collaboration with best web hosting reviews and ratings.
Print

"RU XA" Thơ Phạm Dạ Thuỷ MƠ HAY THỰC GIỮA ĐỜI

Đọc tập thơ "Ru Xa" của nhà thơ Phạm Dạ Thủy (NXB Hội Nhà Văn - 2007).

 

 

Phạm Dạ Thủy by you.

 

 

"RU XA" MƠ HAY THỰC GIỮA ĐỜI

VÕ QUÊ

 

 

     Hạnh phúc của người làm thơ là được bạn thơ tặng thơ. Từ ngàn xưa cho tới hôm nay và chắc chắn đến muôn sau nữa, với tôi, trên thế gian này thơ đã trở thành một loại quà quý báu nhất hành tinh. Bạn thơ đã đem tiếng lòng để tặng đời tặng người đồng điệu thì còn gì đáng trân trọng hơn! Và thay cho lời cám ơn khách khí, tôi đọc kỹ Ru Xa để thấy thơ bạn về gần. Để cái duyên văn nghệ luôn hòa thanh trong từng khảnh khắc.  

     "Ru Xa" đến cùng tôi trong những ngày Huế vào hạ. Thơ chợt là những thoáng gió mềm, những tao thơ lành ru mát đất trời. Xin mừng bạn đã tặng thơ. Mừng Phạm Dạ Thủy đang có một bút lực phong độ, lên tay với nhiều tứ mới, ý lạ, giàu hình ảnh đẹp. Chất nhân hậu, vì người, vì đời, với đất đai xứ sở, với thiên nhiên cũng được tích luỷ tiềm ẩn trong sâu thẳm hồn thơ: Vui buồn còn được bao nhiêu/ Vơi đầy thơm thảo chia đều nhân gian/ Chỉ xin một chút thu vàng/ Xin đừng đổ lá lỡ làng đời cây…Phạm Dạ Thủy đã rất dễ thương khi đưa thơm thảo vào thơ. Thơm thảo là ngợi ca đời bao dung, từ ái. Sẵn sàng san sẻ nỗi đau người và hiến tặng suối nguồn xuân. Thơm thảo trên ngọn bút nhà thơ là kết tinh của buồn vui trần thế. Là nỗi thầm mong không còn khổ đau trên trái đất này.

       Dường như tình yêu quê nhà với thiên nhiên "sông cạn" biển xanh bình an và bão động cùng những lận đận, nhiêu khê giăng mắc bởi những biến thiên thường nhật đã hóa thân trong từng tâm trạng khắc khoải, tìm kiếm, mộng mơ, khát vọng, rạo rực, mong chờ...trong từng hoàn cảnh sống của người thơ để từ đó thơ là mạch nguồn sáng tạo không ngưng nghỉ cho Phạm Dạ Thủy tự nguyện gửi dâng đời rất vị tha:

Xin đi hết con đường ta đã chọn
Nẻo phù vân chớp mắt khói sương thôi
Xin nhận hết những buồn vui số phận
Để bình yên bên kia dốc cuộc đời

       Dường như, bên cạnh những dòng thơ đầy trắc ẩn, dằn vặt, suy tư, những câu hỏi có,  không, ray rức từ nội tâm sâu lắng về kiếp người, về cõi tình hệ lụy, về hương lửa ba sinh... Lần này từ "Ru Xa" tôi lại còn được gặp thêm một Phạm Dạ Thủy tĩnh tâm, tự tại, an nhiên, ung dung, khoan hòa khi đối mặt những thực tế muộn phiền:

Ta sẽ gặp ta xưa
Hồn nhiên và xanh biếc
Ta sẽ gặp lại người
Không khổ đau hối tiếc

Trong góc đời khuất lấp
Ta ru mình mềm môi
Bình yên và hạnh phúc
Còn rong chơi cuối trời

      Nếu quả thực người thơ đã tìm cho mình một cõi rong chơi thì hay biết mấy! Đến một lúc nào đó hạnh phúc khổ đau trong Phạm Dạ Thủy được thăng hoa thành ngọc quý, thành thơ: Đã cháy đến tận cùng nỗi khát/ Nồng nàn đến cuối tuổi thu mưa/ Chiều đông ấm lửa ngày nắng hạ/ Xuân vẫn quanh ta cả bốn mùa. Xuân cả bốn mùa. Tôi tin Phạm Dạ Thủy có đủ bản lĩnh để tự khẳng định với chính mình về điều ấy. Có lẽ niềm đam mê nghệ thuật, tình yêu lớn một đời dành cho thi ca đã giúp Phạm Dạ Thủy cảm nhận một cách vi tế về cái hậu của cuộc sống này. Không thể khác. Chỉ mùa xuân ở lại. Và như thế người thơ đã không cần phải hỏi có bàn tay nào gỡ những đường tơ vương víu. Không còn những băn khăn tự vấn khúc ru xa mơ hay thực giữa đời?

     Từ Huế xa xôi, tôi đang hình dung một Phạm Dạ Thủy: Cát ấm dưới chân. Lời ru trong ngực. Trăng đẫm đầy hồn...trái tin ngân. Những nốt trầm hạnh phúc...

                                                                 Huế, 18.7.2007.

 

***
  THƠ PHẠM DẠ THỦY

 

 

 


BIẾN TẤU CA DAO

Tóc mai nay đã úa màu
Vẫn xanh cái thuở tình đầu, lạ chưa?

Yêu nhau cúc nhặt cúc thưa

Về nhà dối mẹ chợ trưa chật người

Chiều chiều ra ngõ trông trời

Nhớ về đằng ấy đứng ngồi không yên

Trúc xinh một góc ưu phiền

Em xinh một bóng an nhiên sao đành

Trời xanh trong mắt em xanh

Mà sao tím ngắt cái tình em trao

Xa rừng chim ngậm khúc sầu

Xa người áo cũ rũ nhàu trăm năm

Đêm đêm nước mắt rơi thầm

               Tầm xuân xanh biếc nở nhầm vườn ai?

 

RU XA

Có một nẻo về mình tôi đếm bước
Thôi xin chào huyễn hoặc một bóng ma
Quên đi nhé những lời ru mộng mị
Có hay không rồi cũng vậy thôi mà
Đừng nói nữa ngày vui giờ đã nhạt
Khoảng trời kia sương khói đã giăng mờ
Nắng đã khác gió mưa giờ cũng khác
Cả tôi giờ cũng khác tôi xưa
Thì sá gì chiêm bao hay đời thực
Sá gì thơ xót đắng trái tim buồn
Xa lạ quá những nồng nàn ngày cũ
Xin người đừng thắp lại ánh trăng...suông
Nẻo tôi về bình yên hay giông bão
Chẳng cần ai sánh bước để chung đường
Hạnh-phúc-khổ-đau chăng đầy ngõ nhỏ

Có bàn tay nào gỡ nổi tơ vương

VÀO THIỀN

Ném buồn vào gió buồn bay la đà
Cơn mơ đã dứt buồn còn chưa xa

Hai bàn tay không tình yêu đã hết
Đời vẫn mênh mông trái tim sắp kiệt

Tĩnh tâm vào thiền cơn khát chưa nguôi

Tụng ca tuổi mình hoàng hôn buông tím

Ném buồn vào sông buồn xuôi về biển

Bất chợt chồm lên nghìn sóng bạc đầu

Một ngày quá ngắn một đời qua mau

Giấc mơ cỏ lau nhuộm mình trắng xóa

Tụng ca tuổi mình gặp chiều xa lạ

Tĩnh tâm vào thiền hoang mạc niềm vui

 

(Trích từ tập thơ RU XA)

 

 

 Copyright © 2008 - 2013 Võ Quê All rights reserved.