NHÀ THƠ THÁI HỒNG
- Details
- Published Date
- Written by Võ Quê
- Hits: 7322
Giớ thiệu Nhà thơ Thái Hồng, hiện đang sinh sống tại Vĩnh Long.
TÁC PHẨM CỦA THÁI HỒNG:
BỖNG THỨC DẬY MẶT TRỜI thơ in chungTRÚ MƯA NXB Thanh Niên - 2007
ĐẰNG SAU CƠN GIÓ NXB Hội Nhà Văn - 2008
NGỰC TRẦN PHƯƠNG NAM
Đồng bằng
Tha hồ trời rộng
Thoả chí sông đầy
Đất mỡ màu bốn mùa cây trái
Ưỡn ngực trần phóng khoáng khoảng đời yêu
Rượu đế tràn trề câu vọng cổ
Điệu phương Nam mấy bận nhớ thương
Thương :
Cắm sào con đò ngóng đợi
Áo bà ba guốc mộc chân quê
Nhớ :
Nhà quê chân trần chạm đất
Không màu mè ăn ngay nói thật
Lặn vào trong
Ngực trần phóng khoáng
Người đồng bằng yêu sâu buồn lâu*
*Ý thơ Vũ Hồng
THIẾU PHỤ BÊN ĐỒI
Người thiếu phụ
Áo choàng mỏng
Rời ngôi nhà
Chiếc lò sưởi tắt ngấm
Thung lũng réo
Gió vỡ
Những mảnh thủy tinh
từ ô cửa kiếng
Cứa sâu thẳm
Lênh láng những đêm một mình
Màu đỏ của máu
Màu sâu của mắt
Nỗi nhục hình thiên đường
Người thiếu phụ gầy gò
Kéo tấm khăn voan ẩn khuất gương mặt buồn
Bước vội
Đêm gió
Đồi hoang
Phía trước
Ám ảnh những giấc mơ
Ôi!
Cánh buồm nâu !
Cánh buồm nâu…
MÙA LÁ KHÔ
Anh rời khỏi tàn xanh đụt mát
Tội tình em còn đợi
Mùa lá khô
Em dẫm dấu chân mình
Kéo cao cổ áo chắn từng cơn lạnh
Phía anh chắc ấm vô cùng
Nơi mùa em
Những chiếc lá vàng
Xanh kỷ niệm
Cuối con đường rẽ nhánh
Rồi em phải đi thôi
Mùa lá khô
Em bước qua dấu chân mình
CHẠM
Cao nguyên,cao nguyên
Phượng
Tím hoa chờ
Thoắt ẩn hiện
Mỏng mây khói
Đà Lạt sắc màu
Du khách mơ
Em giấu mình
Áo choàng gợi mở
Ngẩn ngơ tôi
Biết chạm vào đâu?
Chạm vào đâu?
Chạm vào thông
Da diết tiếng dương cầm
Chạm vào đá
Rừng đồi ngân tiếng hát
Chạm thác tuôn
Âm vang tiếng vọng
Buông chiều
Dìu dặt ...
Chạm sương
VỠ OÀ MƯA NẮNG
Sau cơn ngông
Trả lại phố
ồn ào quán
ồn ào bia
Trả người …
Ta về với ta
Soi gương
mặt già hơn tuổi
Phận như hạt muối ướt mưa
Đôi khi vô cùng chểnh mảng
Cả với những thuộc tính đàn bà
Đôi khi như quả bóng căng hết cỡ
Tưng theo vòng xoay định mệnh
Lúp xúp một đời đèo bòng mộng tưởng
Vỡ oà mưa nắng
Rượt đuổi loanh quanh .
SỰ LẶNG IM KHÔNG MÀU
Em gõ vào không trung
Không rung, không màu, không mùi
Em gõ vào tiếc nuối
Phai màu thời gian
Em gõ vào giọt mưa
Tan ngàn tiếng động
Em gõ vào con sóng
Vỡ ngoài trùng khơi
Sự im lặng vô cảm
Sự trả về không màu
Như rơi vào hố đen không đáy
Uổng chờ tiếng vọng
Như bay ra ngoài vũ trụ
Tiếc một nẻo về
Này! con ma ám
Không còn ám đời nhau
Sự lặng im không màu
NHỮNG CON BÒ TÓT LAO VỀ PHÍA ĐỎ
Không có sự yếu hèn
Những con bò tót lao về phía đỏ
Nhưng sao đi
không một lần quay ngó
Em cắn chặt môi
Xa xót máu khô
Ngày hãy thôi !
Đừng lụy
Em vinh quang trong vỡ nát trái tim mình
HỒN KHÓI
Bên kia
Mỗi sáng
Tiếng chuông nhà thờ
Linh hồn sám hối
Nghĩa trang sau đồi
Trầm mặc
Tiếng buồn
Thao thức mùa phai
Em ướt mỏng giữa đời khô chật
Cọng sương trong
Lãng đãng dốc sương mờ
Trên đỉnh "đồi gió hú"* gọi tìm
Rơi thung lũng
Hồn khói
Bên đời ngơ ngác
Tiếng thở dài
Trượt
Mấy bận dốc trơn
Hãy lặng im
Lặng im
Nghe lời gió
Da diết thông
Khao khát thông .
* "Đồi gió hú" : tiểu thuyết của nữ nhà văn Emili Bronti
Lâu không được đọc thơ Thái Hồng, nay tôi rất vui khi nhận từ email những bài thơ: Tình nàng Tô Thị, Đường lên Yên Tử (gồm những bài thơ ngắn Suối Giải Oan, Cây đại cổ, Chùa Hoa Yên), Có Thể, Đằng sau cơn gió, Chiều Đồng Mô Hồn Thác...của Thái Hồng mới viết tại Đồng Mô, Hà Tây (7.2007). Từ những bài thơ mới này người đọc phần nào hiểu Thái Hồng đã có những ngày rất tuyệt vời từ phương Bắc xa xôi. Cảnh sắc thiên nhiên tươi đẹp, con người tài hoa từ vùng đất ngàn năm văn vật, nhiều truyền thuyết này dường như đã hòa sắc, hòa thanh vào nguồn mạch thơ nhạy cảm Thái Hồng. Thái Hồng đã sống, đã nhập thân, đã tiếp cận nhiệt thành tinh chất nơi đây. Và có lẽ từ Đằng sau cơn gió, qua Tình nàng Tô thị...Thái Hồng đang bày tỏ ý tưởng rằng mỗi con người trong chúng ta đều muốn luôn vượt lên số phận, luôn khát vọng sống, khát vọng yêu. Yêu đến vô cùng...
Võ Quê
TÌNH NÀNG TÔ THỊ
Trong giấc mơ nàng đến
Nói với ta rằng:
Người ơi! Hồn ta không hóa đá
Ta khao khát được yêu đến vật vã
Ta đứng đây sừng sững giữa cheo leo đâu phải là định mệnh
Chính là truyền thuyết đang áp đặt cho ta
Đâu phải tình yêu chỉ đến một lần trong đời là hết
Rồi vĩnh viễn ta phải là nàng Tô Thị chờ chồng ôm con hóa đá
Hãy nhìn ta đi!
Ta còn trẻ lắm!
Đừng giết ta bằng hào quang phù phiếm
Bằng lừa dối ngọt ngào
Ta muốn được yêu cuồng nhiệt
Bằng lửa tình của người đàn bà một con27.7.2007
CHIỀU ĐỒNG MÔ
Thả vào chiều chút nắng
Thấp thoáng bóng Ba Vì
Tôi đi tìm đôi mắt
U uẩn chiều Sơn Tây
Tương tư trời phương Bắc
Màu mây trắng xứ Đoài
.
Chợt gặp Đồng Mô mút mắt
Cỏ non hòa nước lặng
Mái dầm khuấy động chiều xanh
.
"Đã hết sắc mùa chinh chiến cũ..."*
Mời người trở lại với Sài Sơn
Xuôi dòng sông Đáy đêm trăng muộn
Say theo khuya khoắt sáo diều
.
Chiều vẫn còn đây, vẫn còn đây
Mơ hồn Quang Dũng say Sơn Tây
Chưa xa đã nhớ đầy dáng núi
Thẩn thờ theo về phương Nam
26.7.2007___________
* Thơ Quang Dũng
ĐƯỜNG LÊN YÊN TỬ
SUỐI GIẢI OAN
Theo người xưa lên núi
Tưởng xa phiền não thế nhân
Suối Giải Oan dừng chân
Còn vọng mãi
Một chữ
TÌNH
CÂY ĐẠI CỔ
Mất nét biến thành cây đa cổ *
Sá gì một cái tên
Bảy trăm năm trước có khi CHẤP
___________
*Từ đại mất chữ i và dấu . thành đa
CHÙA HOA YÊN
Thanh tĩnh là đây chốn cửa thiền
Nghe trong yên tĩnh nỗi cô liêu
Mới hay lòng trần chưa dứt được
Cũng đành xuống núi với người thôiĐẰNG SAU CƠN GIÓ
Có thể gió lại ngang qua lối cũ
Kịp không?
Mùa chín vàng thu
Chỉ sợ dưới chân đau lá rụng
Cây trơ cành - bàn tay níu mông lung
Còn lại gì đằng sau cơn gió
" Hôm qua...là cổ tích hôm nay" *
25.7.2007
___________
* Thơ Pờ Sào Mìn
HỒN THÁC
Rong chơi nơi chốn đi về
Biết thế
Thác muôn đời thác đổ
Bờ gió len từng ngõ ngách
Trái tim thì quá chật
Vỡ rồi - hồn bé nhỏ của tôi ơi!
Cứ như thác mùa khô khát nước
Ầm ào réo gọi cơn mưa
25.7.2007BẾN QUÊ
Tặng anh Võ Quê
Tháng tư giữa vườn xanh
Mùa trái chín
Đồng bằng thơm lựng
Con gái miệt vườn đẫm hương mặt đất
Nụ cười gợn mặt sông yên
Lạc giữa ngàn hương trái ngất ngây
Em mắt lá ngọt ngào châu thổ
Con nước ròng phơi trần bờ bãi
Chú cá thòi lòi loay hoay mãi
Trên vạt bùn nét chữ ngây ngô
Em chở tôi về tuổi thơ tôi
Bằng canh hến nấu rau tập tàng quê ngoại
Ơ cá bống kho khô bỏ tiêu cho ngọt
Nồi cháo cua đồng đậm ngất hồn hiên
Em dịu mát tôi trận mưa rào ào ạt
Nhớ thuở hồn nhiên trần truồng tắm mưa
Ký ức bộn bề gió tạt rối bong
Vô tình mưa quất rát
Cứa lòng êm ả: bến quê
NƠI BA VỀ
Ngôi nhà cửa khoá im ỉm
Cay mắt
Hoàng hông xông khói đốt chiều.
Đêm giật thét tiếng sương rơi
Ngày thắt thẻo cơn gió lùa
Rụng đầy thềm thảm lá khô sau vườn còn ấm bước chân Ba
Tàn nhang cuộn tròn ấm lư hương
Con thèm nắm chặt bàn tay như lúc ba sắp đi mãi mãi
Bình tâm, thanh thản vì đã làm xong phận người
Ai cũng một lần đến rồi đi_Cõi tạm
Nhưng…Má lặng ngồi bên hương khói
Bầy cháu trũng mắt nhìn đi ánh gọi: Ông ơi!
T.H