TRANG THƠ THIẾP LAN ĐÌNH
- Details
- Published Date
- Written by Võ Quê
- Hits: 5482
XUÂN NGOÀI TRƯỜNG CŨ
sáng mồng một
ngày đầu năm mưa đến
em ngồi bên
cửa sổ ước mơ gì
trong tủ kính
chiếc áo dài thẳng nếp
cũng xuôi tay
lặng lẽ đứng đợi chờ
thương trường xưa
pha màu mực thêm xanh
vẽ kĩ niệm
một thời nương sách vở
anh làm thơ
tô thêm nhiều duyên nợ
lỡ thương yêu
đành côi cút tủi hờn
chạnh nghĩ suy
bao tình ảnh vấn vương
tà áo trắng
bảng tên màu phượng thắm
mái tóc dài
chắn che lời dò dặn
môi em hồng
trôi nổi suốt đời anh
đường Gia Long
viền theo giòng Thạch Hãn
vẫn âm thầm
ngóng đợi bước chân quen
chiều chúa nhật
bên bãi dài cát trắng
đắp tương lai
sao sóng nước xoá hoài
hoa vẫn nở
cho cành dài mơ ước
vạn sắc màu
nối kết đến hôm nay
tiếng vui đùa
rộn ràng chào năm mới
lớp học mừng
nghe tết phố xôn xao
thêm một tuổi
kẻ đi người trở lại
vẫn quay vòng
trong tay bé ngoài sân
chỉ còn đọng
tận cùng trong nỗi nhớ
bạn đồng song
ngôi trường cũ mùa xuân.
Thiếp Lan Đình
ĐÔI MẮT EM THƠ
em dại khờ
sao làm mắt thương tổn
nghe mùa sang
xanh nỗi nhớ quê hương
tay mân mê
tập huyền thoại Nguyễn Hoàng
bao luyến mến
thiết tha bừng sống dậy
tôi đưa em
qua vườn xưa thuở ấy
con bướm vàng
vờn hoa cúc hương lay
để sợi nhớ
rụng vương vào kí ức
đêm dò dẫm
đôi mắt tròn đen lánh
đang hướng về
nơi biển rộng trời xa
trong sâu thẳm
có còn ai trú ngụ
dáng ngậm ngùi
ngồi mơ chuyện ngày xưa
đồi hoang sơ
con đường mòn loang lỡ
mỏi mắt nhìn
thương cỏ lạ len qua
em níu với
mơ hồ chừng té ngã
tôi rã rời
từng đoạn nối âu lo
dù rất xa
cội nguồn nơi cắt rốn
mà chôn nhau
đã lạc mất phương nào
nên quay quắt
tìm em trong nắng gió
tuổi về chiều
vài sợi bạc ngu ngơ
tháng mấy qua
đêm sương ngày hanh nắng
mầm thêm xanh
cành vươn tới dỗi hờn
tay nắm chặt
tưởng chừng như bắt gặp
trong cuộc đời
bao hố thẳm truân chuyên.
Thiếp Lan Đình
VỀ MÙA XUÂN QUÊ
Đã lâu rồi
không thăm quê Quảng Trị
đón mùa xuân
hong nỗi nhớ tuổi thơ
đường phố nghèo
ngọn đèn vàng lay động
hơi thở dồn
đôi má ửng ước mơ
gió đầu năm
đôi lần mang se lạnh
nhớ lời ca
mẹ hát nựng bên nôi
tháng giêng hai
cắn tay không ra máu
thế mà mong
để nhớ phải quay về
con đường nhựa
ngăn hai bờ duyên nợ
ở bên nào
cũng có đoạn luyến lưu
chỉ giòng sông
chiếc cầu ngang Thạch Hãn
đứng chơ vơ
vương vấn cuộc hành trình
hàng phượng rũ
bốn mùa đùa con nước
lúc vơi đầy
dang rộng cả đôi tay
hạt mưa xuân
lay động suốt tháng ngày
cũng xao xuyến
reo vui theo giòng chảy
chiều dừng lại
có chút gì dời đổi
bên kia đồi
hay sâu thẳm trong tim
vầng trán em
hằn dấu vết thời gian
thuở mới lớn
rong chơi cùng bè bạn
con phố nhỏ
ngấm sâu vào tâm khảm
để lúc xa
chợt nhớ lại thương thầm
bài hát quen
mùa xuân quê dịu ngọt
vẫn nồng nàn
trong từng chiếc môi thơm.
Thiếp Lan Đình