NHÀ THƠ LÊ HOÀNG ANH
- Details
- Published Date
- Written by Võ Quê
- Hits: 9895
Giới thiệu Nhà thơ Lê Hoàng Anh, hội viên Hội Nhà Văn Thành phố Hồ Chí Minh.
Các tác phẩm:
Các tập thơ:
Những bài ca về biển (1992)
Hoa lưu ly (1992)
Lời yêu trong lá (2002)
Ký ức xanh (1995)
Gió xanh (2003)
Và các tập biển khảo:
Trò chuyện với văn nghệ sĩ (2000)
Nhà thơ qua thơ (2005)
Giải thưởng văn chương:
Giải khuyến khích thơ hay về biển do báo Vũng Tàu trao năm 1991.
Tặng thưởng của tạp chí Nha Trang về thơ do độc giả bình chọn có chùm thơ khá nhất, 2 năm 1993 và 2000.
Gải nhất thơ ngành Giáo dục năm 1999 và năm 2000 của quận Thủ Đức TP Hồ Chí Minh.
ĐÁY MẮT AO
Em nhìn những ngôi sao không chớp mắt
như ánh anh nhìn
Buồn đắm
Dần trôi về xa thẳm
Em đi tìm mình
Trên nẻo đường vắng hoe xa lắc
Đến bên dòng song cát bỏng
Dòng sông đau khổ muộn phiền
Em khẽ tự ru mình trong sóng vỗ
và đêm bừng tĩnh giấc
vẫn thấy mình bên dòng sông
phía chân trời xa khuất
những ngôi sao lặng hỏi:
- Định đến phương nào?
Em chạy đến bìa rừng của lặng im
Rồi thiếp ngủ…
(Trích tập: Lời yêu trong lá)
TÌNH YÊU VÀ THƠ ƠI!
Giữa thinh lặng của đêm, ta tìm thơ trong những phút êm đềm – ta tìm thơ vẫn chỉ là một nửa, như cánh buồm tư tưởng bập bềnh trên đại dương ngôn ngữ - còn nửa kia chìm đắm ở tâm linh.
Trời xanh cao trong vắt đến nghi ngờ - mây xanh quá khiến lòng ta bỡ ngỡ - ta tìm thơ giữa ảo thực hư đó, những ngôn từ mềm mại như chỉ hồng thêu giữa lụa trắng tinh – vẫn thấy thơ cứ như trốn mình, còn đâu đó quanh ta vương vất – ta làm sao lường được sự vô hình.
Giữa vườn hoa từ ngữ thắm tươi – những sắc màu không thốt được nên lời – ta chỉ muốn thơ đậu trên cánh mỏng, như chuồn chuồn cho ta bắt chơi – không thể được ta hút chạy theo mãi – cánh của thơ trong suốt nhẹ bay… Thơ như mạch nước ngầm lan toả, cho hoa nở lúa vàng, sông mát ngọt – cho thành mưa, thành nắng ở trên đầu – cho đất trời xoay giữa thẳm sâu – thơ có thể nâng trên tay tất cả mà vừa đi vừa hát.
Mà tình yêu như mẹ dịu hiền – tỏa bóng mát xuống muôn loài tha thiết người mẹ ấy nâng niu được hết – dù vô hình thơ vẫn đậu trên vai – và cùng hát mê say.
Giá mà thơ hiển hiện như kim cương huyền ảo – ta để trên tay cho tỏa sáng lung linh – chỉ có mình thơ là ta ước thế… còn Tình yêu là mẹ vẫn sinh thành…
NHỚ CHÙM HOA ỔI TRẮNG
Con ra đời – vừa lúc mùa hoa ổi trắng, những bông hoa cánh mỏng vèo bay - lẫn những đốm nắng nhảy nhót mừng con – câu hát à ơi dưới tán ổi đưa nôi – sữa mẹ thơm thơm cùng hoa trắng.
Có thể nào quên làng ổi ven đô, sang mùa như mây trắng xoá – nhặt cánh hoa óng ả - tuổi thơ con cũng óng ánh ước mơ.
Quê hương ngát hương hoa ổi, sông Hồng nước đỏ phù sa, cho trái ngọt đọng khúc dân ca – những trái nhỏ don don màu mỡ vàng, trắng, đỏ như son – có phải dịu dàng từ chắt chiu lòng mẹ - cho cánh trắng ngần cứ ngần thêm mãi.
Hoa ổi trắng trên muôn dặm xa thẳm – từ nơi đồng chua phèn mặn, từ đồng quê cát bỏng, nơi đất đen màu mỡ - cứ đến mùa lại từng chùm bung nở - quê hương hóa rộng dài bay theo muôn cánh trắng, kết thành cánh võng tình yêu, ru cánh trắng bay theo.
Chiều nay chớm thu đầu ngõ nhỏ con gặp chùm hoa ổi – những chùm trắng mỉm cười bối rối như muốn hỏi thu này con đã yêu. Mẹ ơi mẹ qua đau khổ đã nhiều sao luôn có những chùm hoa ổi trắng, lúc nào cũng nhìn con đăm đắm – vẫn tìm con trong lắng đọng tâm hồn.
Đêm thu mát trời cao cao gió lộng, những vì sao lấp lánh trắng như có điều muốn nói có phải mẹ gửi nên tay con đỡ chùm hoa trắng trắng bay bay – bừng tỉnh giấc những cánh hoa hóa nước mắt trên tay.
8 – 1994Lê Hoàng Anh bình bài thơ Giữa Vườn Xanh của Võ Quê
GIỮA VƯỜN XANH
Em đưa anh qua những vườn xanh
Nắng óng ánh nắng xuyên cành lá
Chôm chôm đỏ lung linh sắc lửa
Những ngọn đèn thiên nhiên
.
Em mới anh hương vị sầu riêng
Trang thơ yêu ươm vàng múi nhớ
Có phải từng cuộc tình một thuở
Gặp nhau trong trái sầu riêng?
.
Gió bao dung em tóc rối sợi mềm
Tiếng chim hót gọi chiều xuống chậm
Sợ tan biến phút giây đằm thắm
Ngại mặt trời khuất sớm, hoàng hôn
.
Lời em ca hòa quyện hương vườn
Điều nhơn ngãi đơm mầm lộc biếc
Giọng Nam bộ trữ tình da diết
Nghe mặn mà thanh sắc giáng châu
.
Anh tặng em khúc tương tư sầu
Em đừng trách cái buồn trong câu hát
Buồn là nhớ là trông người ươm hạt
Niềm vui thường qua mau
.
Vườn em xanh cây trái ngọt ngào
Anh thầm hẹn một ngày về chợ Lách
Em cần mẫn con ong hiền luyện mật
Đất với người hèn chi cứ duyên nhau
Chợ Lách, Bến Tre, 8.6.2002
LỜI BÌNH:
Nhà thơ người Huế, có dịp về chợ Lách, Bến Tre đã không thể nào quên những kỷ niệm đẹp đẽ ở nơi ấy, mà ông lại nhớ nhất một cô gái đã đưa ông đi qua những vườn cây trĩu quả:
Em đưa anh qua những vườn xanh
Nắng óng ánh nắng xuyên vòm lá
Chôm chôm đỏ lung linh sắc lửa
Những ngọn đèn thiên nhiên
Hoa trái Đồng bằng sông Cửu Long trước mắt nhà thơ đầy màu sắc; như đang lạc vào một thế giới cổ tích. Chưa hết, những trái cấy ấy lại có mùi thơm nữa chứ:
Em mời anh hương vị sầu riêng
Trang thơ yêu ươm vàng múi nhớ
Vậy là nhà thơ đã biết về sự tích cây sầu riêng rồi. Ông gợi cho ta một câu chuyện tình chàng trai nước Việt yêu cô gái ở nước láng giềng, đã mang trái cây về trồng nơi quê nhà. Nhớ thương xứ sở, cô gái gọi trái cây ấy là “sầu riêng”, nó có một hương vị rất khó diễn tả:
Có phải từng cuộc tình một thuở
Gặp nhau trong trái sầu riêng?
Nhà thơ chạnh lòng lại nghĩ tới lúc mình sẽ xa nơi ấy, có người con gái ngọt ngào như trái cây. Ông đã hoài niệm:
Gió bao dung em tóc rối sợi mềm
Tiếng chim hót gọi chiều xuống chậm
Nhà thơ không muốn thời gian đi nhanh quá. Ông nhớ từng sợi tóc rối của cô gái, hay chính ông cũng đang bối rối:
Sợ tan biến phút giây đằm thắm
Ngại mặt trời khuất sớm, hoàng hôn
Như hiểu lòng nhà thơ, cô gái đã hát tặng ông bài hát chứa chan tình nghĩa của người miệt vườn:
Lời em ca hòa quyện hương vườn
Điều nhơn ngãi đơm mầm lộc biếc
Giọng Nam bộ trữ tình da diết
Nghe mặn mà thanh sắc giáng châu
Ông buồn, khi nghĩ phải xa cô gái, ông đã hát:
Anh tặng em khúc tương tư sầu
Em đừng trách cái buồn trong câu hát
Vì nhớ thương mảnh đất nghĩa tình, đầy hương trái ngọt, nhớ thương những con người tình nghĩa bao la mà ông hát khúc tương tư. Nhưng ông vẫn hy vọng ”Buồn là nhớ là mong người ươm hạt”. Sai lại “ươm hạt” trong buồn nhớ nhỉ. Đó đích thị là tình yêu họ đã trao nhau? Họ đã có hẹn ước gì nhau chưa nhỉ? Chỉ biết là nhà thơ đã “thầm hẹn một ngày về chợ Lách” và cô gái “cần mẫn con ong hiền luyện mật” để cho “đất và người hèn chi cứ duyên nhau”. Cầu mong cho nhà thơ xứ Huế không bao giờ xa được cô gái xứ miệt vườn đầy hương hoa ấy.
Bài thơ cứ lung linh trước mắt ta như chùm trái ngọt đủ màu sắc đang đung đưa trước gió, mời gọi về những miền quê xa.
LÊ HOÀNG ANH