TRANG THƠ TÓC NGUYỆT
- Details
- Published Date
- Written by Võ Quê
- Hits: 5292
Giới thiệu sáng tác Tóc Nguyệt (Nguyễn Ngọc Tuyết), hiên đang sinh sống tại Sài Gòn.
http://tocnguyet.vnweblogs.com/
ĐÀ LẠT GIÓ NỔI
Đêm. Đà Lạt trôi trong sương
Những mảng mù sương đổ dốc hoang đàng
nén vết buồn về cội- thả giấc mơ hoang..Cao nguyên thành phố ! Vắt ngang trời - sợi tóc chẻ ngang vai- buồn vui ngang bóng mắt
Đêm lung em vừa hoang mang vừa cuồng nhiệt như loài xạ hương
xục tìm trong gió
âm âm kinh nguyện phía giáo đường Con Gà
trẩy hội xuống từng cơn mưa lời cầu phúc cho ai?
Đời ngược chiều gió nổi
em gò lưng
gió trầm đục, mỏng tang lốc vào em
lệch độ coma
sương giàn dụa những con đườngLặng lẽ xếp hàng ký ức - Bản hợp xướng mùa thu huyễn hoặc mây trời
thênh thang em
quýnh quáng đường về
thạch thảo ven đường dã dượi...
thác Cam Ly tấu khúc mùa yêu
lạ lẫm em
như chưa từng căng
ngực đầy giấc mơ anh
bí ẩn mắt sâu
đêm vẫn tênh hênh gió
quàng lại chiếc khăn choàng như giấu mình vào mảnh áo cũ còn hơi hướng anh
dõi vào đêm
mù xa ướt đẫm, gió dồn lên vang vọng
mắt đợiNứt nẻ phố đồi
nhức nhối cành hoa forget me not
không gian rơi
nức nở mặt người.
CHÙM LỤC BÁT NHỚ - QUÊN
NGƯỢC CHIỀU NHỚ
vô tư anh rắc hạt yêu
để thơ ngái ngủ trong chiều hư không
dẫu mai phố chật người đông
anh qua xin nhớ đã từng có emMÙA NHỚ
1-
ngủ ngon trên những nỗi buồn
tình chưa giáp hạt nên còn xa xăm
trăng về phía ấy trăng rằm
em về phía ấy nếp hằn thêm sâu.2-
tình đi giữa những đường đua
để thơ ngược gió đục mùa nhớ quên
em về úp mặt vào đêm
khối tình trở dạ chông chênh tháng ngày
TẬP QUÊN
1-
ai làm hoa khế rụng rơi
mưa xeo xéo hạt tím trời thu xưa
bóng dài trượt khỏi giậu thưa
chạm tàu lá mỏng tình chưa lối về2-
từ khi ai ở trong ta
mặc nhiên trời đất gọi là tình yêu
đời chia sẻ hết bao nhiêu
ngửa tay xin lại sợi yêu riêng mình.
CHÙM THƠ TỨ TUYỆT
tản mạn
đêm sấp ngửa lật buồn vui qua lại
địu mùa yêu bóng lầm lụi ven đường
chạm một vòng tay giòn tan nỗi nhớ
để vần thơ tháng bảy nhốt đầy hương.
soi gương
soi gương chợt thấy nếp hằn
buồn vui tay xoá nhọc nhằn thong dong
ước gì gương đục đừng trong
cho ta giấu hết long đong một đời.
mùa thơ muộn
người đi xuân đến trễ tràng
gió về mấy bận giọt vàng rơi rơi
khua giầm đồng vọng ngàn nơi
mùa thơ tôi địu dưới trời mênh mang.
CÂU THƠ NGỰ CU TRÊN NGỰC GIÓ – NGÀY…
Trên đỉnh nhớ ngày đông
khai sinh một lần Tuyết
tuyết băng băng. Cóng...!!!
như minh thị cho nỗi gian nan con người khi được làm người
những bến bờ khuất lấp
hằn lên bao tiếc nuối
phấn son gieo đuối mặt buổi đi về
bên kia bờ tuyệt vọng nỗi đau vẫn trì ngự
những hy vọng chỉ làm nhức nhói câu thơ trong vắt bắt nguồn từ tuổi thơ...
Từng mùa đi
từng đông về đếm tuổi
gom những kí ức trĩu trĩu từ ngàn vạt mây bươn bả
tích tụ... Rơi!
vỡ choang ly rượu hồng ngày nao
mưa trố mắt nhìn trời
long lanh chiếc gương soi biến dạng
em soi vào đó tình yêu gãy khúc
phản chiếu những ảo vọng cơ hồ ngoi ngóp em...
Sẽ không có câu trả lời cho những linh cảm...!?
quyền năng bóng tối và nỗi cô đơn
thúc dục em tìm đến sự hoàn thiện
Em!
con ốc mượn hồn
đốt nến soi thơ ai và tập viết... tặng mình
nến ràn rụa... em âm thầm tự chúc
tự làm bóng đêm
pha loãng nỗi buồn
đêm cắn đêm vỡ tối
ngày đắm ngày chìm em
câu thơ ngụ cư trên ngực gió
đánh đắm mùa đông mắc cạn
câu thơ sám hối
em - Thiên sứ hay Tội đồ ?
em - tín đồ không giáo hội
ĐỜI! được viết hoa trong lúc này. Tất bật!
tỉ mẩn từng con chữ và số...
đường chênh vênh ngồi nhặt tuổi rơi
định phận TAN CHẢY
TUYẾT
tôi
rơi...!
Tự viết tặng cho ngày...
Sài Gòn - Rạng ngày 05/11/2008
ĐÁNH RƠI
đánh rơi buổi sáng qua tay
để chân lạc giữa mộng ngày khó nguôiđánh rơi buổi tối trên đồi
mà nghe tĩnh lặng ba hồi tiễn đưađánh rơi mây trắng buổi trưa
mân mê hò hẹn đánh lừa thanh xuânđánh rơi quá khứ trong ngần
ươm lên ngực trái nợ nần tháng năm
đánh rơi hiện tại xa xăm
câu thơ tội nghiệp mắc dằm thuỷ chung.
TÓC NGUYỆT