NHÀ THƠ PHẠM BÁ NHƠN
- Details
- Published Date
- Written by Võ Quê
- Hits: 8132
Giới thiệu sáng tác của nhà thơ Phạm Bá Nhơn, hiện đang sinh sống tại Vũng Tàu.
EM VỀ QUÊ TÔI
Em ghé về thăm quê tôi đó
Có thấy Trường Sơn rụng lá vàng
Buổi chiều rảo bước quanh Thánh Địa
Ngắm những Đồi Sim nở rộn ràng
Em có về thăm những xóm thôn
Khói mờ mái lá buổi hoàng hôn
Dân tôi đời vẫn từng lam lũ
Vất vã bao năm mãi dập dồn
Em có ghé về thăm xứ Hải
Ngắm dòng nước lũ vở bờ đê
Nghe phèng la dục thay lời hát
Vọng giữa quê hương khúc não nề
Từ thuở xa rồi mãnh đất quê
Vẫn mong có những sớm mai về
Mẹ vui mừng đón ngay đầu ngỏ
Thõa nguyện lòng con những hẹn thề.
15-08-2007.
GỞI NGƯỜI UỐNG RƯỢU BÊN HỒ
Cũng có kẻ đang ngồi bên chum rượu
Giữa trời quê phản phất gió heo may
Phút tỉnh lặng lòng gửi người xa xứ
Sợi tơ trời tháng tám lững lơ bay
Để ta nhớ và mãnh hồn bốc cháy
Theo hơi men rót xuống ở bên hồ
Trưa dưới quán cạn dần chum rượu cũ
Ngất ngây say thương nhôù cánh đồng khô
Lòng ao ước đất trời về cứu độ
Níu ta cùng bè bạn với hương quê
Nghiêng chén rượu mặt hồ lay gợn sóng
Choáng say nằm ngủ thiếp giấc đê mê
NGỌN GIÓ TÌNH EM
Em bước nhẹ buổi chiều qua góc phố
Ta vô tình hóa gió thổi theo sau
Có những lúc trên làn da mát lạnh
Gió và em đang đùa giởn cùng nhau
Phút hồi sinh lan dần trong máu thịt
Lửa yêu thương âm ỉ cháy qua đời
Em và gió giữa mỗi chiều hạnh ngộ
Vẫn theo cùng suốt những cuộc rong chơi
Ngọn gió thổi nhịp nhàng bao mong đợi
Theo người về như điệp khúc hoan ca
Em nũng nịu bờ môi cười tươi thắm
Lay tâm hồn phảng phất giữa trời xa
Đời lưu lạc qua từng miền đất lạ
Góc phố buồn vắng lặng bóng người xưa
Xin thầm hẹn một ngày em hóa đá
Ta bên đường hoá gió thổi theo sau
Ngãi Giao 19-08-2007.
GIỌT MƯA
Ta muốn em là giọt mưa rơi
Về đây thấm mát cả đất trời
Ngập tràn qua những đồi nương củ
Để mãi xanh tươi suốt cuộc đời
Hởi giọt mưa đang rớt xuống thềm
Thành dòng nước chảy lặng vào đêm
Theo ai trôi xuống nơi đâu nhỉ
Bỏ lại bên sân lá úa mềm
Nhìn mưa đổ xuống muôn ngàn giọt
Cố tìm một giọt đã từng quen
Lòng mơ một thoáng thời xưa ấy
Đứng núp bên đường thuở có em.
MƠ EM VỀ
Em có thể một lần quay về lại
Cho ta nhìn say đắm mắt nhung đen
Trong phút chốc mê man và tê dại
Vẫn theo hoài suốt cả cuộc bon chen
Vẫn ao ước một ngày em trở lại
Như nàng tiên tha thướt giữa thiên đường
Dáng quyến rủ làm tim người tê tái
Ngây ngất lòng sôi sục lửa yêu thương
Em hãy đến và vạn lần quay lại
Như trăng thơ lơ lững giữa lưng trời
Soi cùng ta khắp bến bờ sông bãi
Đi theo đời qua những nẻo rong chơi.
MƠ DÒNG THÁC ĐỔ
Đôi chân bước giữa phố chiều nắng nhạt
Lòng miên man mơ dòng thác ngày xưa
Thuở ta đến, em cũng vừa mới đến
Mưa đầu mùa rớt xuống hạt lưa thưa
Em ao ước làm chiếc cầu bên thác
Tay ta vươn muốn nối nhịp đôi bờ
Em dừng bước sau những ngày phiêu bạt
Đứng trên cầu soi bóng nước xanh mơ
Dòng thác đổ rì rào theo nhịp thở
Bay xuống đường dính tóc hạt li ti
Ta gượng gạo và em càng bỡ ngỡ
Dấu niềm mơ theo những vết chân đi
Mai quay lại bên cầu xưa thác cũ
Mộng tàn phai lấp dưới lớp sương mù
Ta hóa đá bên bờ chờ tiếng hót
Em làm chim nghe gió thổi vi vu..
26-07-2007.
(Thác đuôi ngựa.Oregan-USA)
LỠ HẸN
Em rong chơi giữa cuộc đời
Để ta lỡ hẹn một thời yêu đương
Nhủ lòng thôi hết nhớ thương
Mà sao cứ mãi vấn vương từng ngày
Phải chăng kiếp trước ta vay
Nay trời bắt trả nợ này cho em
Tơ duyên số phận đi kèm
Để người với rượu say mèm từng đêm
Rong chơi suốt cuộc êm đềm
Bỏ trăng lẻ bóng bên thềm mặc trăng
Thôi về rủ mớ tơ giăng
Tình như những đóm sao băng ngang trời
VẠT NẮNG LÒNG EM
Vạt nắng đổ bên chiều xưa kỉ niệm
Trải ngang trời như lửa cháy cuồng si
Phút mơ mộng len qua đời mộng mị
Để mãnh tình tan vở hạt li ti
Anh cũng biết lòng em như vạt nắng
Thoáng bên chiều rồi mất hút vào đêm
Mang theo chút suy tư và im lặng
Đến hôm sau nắng vẫn chiếu qua thềm
Em từng đến gõ lòng anh trước cửa
Sau bao lần ngồi đếm những giọt mưa
Trang thơ viết trơ mòn hòn đá cuội
Phơi trắng bờ lấp kín dấu chân xưa
Chiều đứng đợi và em không về nữa
Vạt nắng loang úa nhạt giữa tâm hồn
Vẫn thơ cũ đọng hờ trên lá cỏ
Xót xa buồn tím ngắt buổi hoàng hôn.
26-04-2007.
HƠI MEN NGÀY CŨ
Chiều nào em trút men say
Để tôi ngây ngất đến ngày hôm sau
Ta mơ ta mãi có nhau
Mơ trong vườn chỉ có cau với trầu
Cau vươn cao tận nơi đâu
Giây trầu cũng bám theo bầu trời xanh
Men tình say cả đời anh
Rượu tàn nữa cuộc thôi đành chia đôi
Mình tôi cạn chén đêm trôi
Hơi men ngày cũ đến hồi tái sinh.
LỜI ƯỚC VU VƠ
Chỉ là hai kẻ người dưng
Sao ta vẫn nhớ vẫn mừng vẫn thương
Ước chi mình ở chung đường
Để khi ta nhớ ta thường ghé thăm
Ước chi ngay cửa em nằm
Ta là chiếc bóng trăng rằm soi qua
Nhưng mà em của người ta
Nên chi mình chẳng phải là của nhau.
EM BÁN HOA TƯƠI
Em bán hoa tươi phía bên đường
Hoa đâu lắm thế đượm sắc hương
Ai gom những đóa từ muôn dặm
Góp nhặt đem chưng giữa phố phường
Có phải em như loài hoa cẩm chướng
Một đời e ấp nhụy vàng tươi
Người qua mỗi sớm tha hồ ngắm
Hoa vẫn hồn nhiên nở nụ cười
Em bán hoa ơi! Dáng tuyệt vời
Long lanh trong mặt bóng hoa rơi
Bồng bềnh mái tóc hương phấn nhạt
Phãng phất trong tôi suốt một thời
Nếu lỡ mùa mưa chưa về tới
Nắng khô héo rụng hết hoa tươi
Em thôi ngóng khách bên đường cũ
Lòng sẽ buồn hiu bởi vắng người.
MỘT THỜI
Từ dạo ấy, người rời xa xóm nhỏ
Xuôi theo dòng biền biệt cuối mùa thi
Sân trường vắng, lòng càng thêm vắng vẻ
Những chiều mưa trơn trợt lối ta đi
Chút uất nghẹn, vẫy vùng trong bi lụy
Mộng tàn phai khi chưa nói câu gì
Chưa ước hẹn nên người đâu có biết
Vẫn vô tình như gió thoảng mây trôi
Góc trường xưa sót lại chỉ mình tôi
Dòng lưu bút từng trang lời giã biệt
Tờ giấy trắng, áo em màu tuyết trắng
Phút xa cách để ngàn đời vắng lặng
Trăm năm tìm trôi dạt mãi về đâu
Khung gian cũ, một thời thơ tuyệt diệu.
CÔ ẤY
Cô ấy năm nay lớn thật rồi
Má hồng tóc quắn đượm son môi
Quần loe áo hở nai nịt thắt
Duyên dáng kiêu sa mốt thiếu thời
Cố ấy dạo này thường đi hội
Dường như e cũng sắp có đôi
Đám trai bên xóm mân mê tới
Có lẽ ngày vui đến mấy hồi
Bất chợt cô rời xa quê nội
Mất hút về theo chốn thị thành
Trai trẻ bên làng vây nhốn nháo
Xóm buồn vắng lặng những đêm thanh
Như lá trên cây rụng khỏi cành
Tháng ngày đi biệt lướt trôi nhanh
Nếu mai cô ấy còn quay lại
Chắc nữa đầu tôi tóc hết xanh.
NGÀY THƠ CÒN MẸ
Từ dạo nằm nôi, thuở đầu đời
Tiếng ru êm ả mẹ ầu ơi
Say sưa giấc ngủ thơm mùi sữa
Thấm mát lòng con suốt một thời.
Nối tiếp qua từng mùa đi tới
Mỗi ngày có mẹ một ngày xuân
Nhìn con khôn lớn cùng năm tháng
Quên hết gian lao, mẹ tảo tần.
Như búp măng non, tuổi lên ba
Mẹ yêu thương lắm nhất trong nhà
Những lần xa vắng, con nhớ quá
Chờ mong mếu khóc giọng ù oa.
Đêm nao mưa đổ trên mái lá
Chuyện kể năm xưa, ngoại quá nghèo
Mẹ nằm phía nửa manh chiếu vá
Con thiếp im lìm, má ngủ theo.
Ngày bước đến trường chân lẻo đẻo
Nửa mừng, nửa ngại cảnh xôn xao
Nhớ lời mẹ dặn khi vào lớp
Lúc gặp thầy cô ngả nón chào.
Giọt mực trẻ đùa loang trên áo
Mẹ hờn trách mắng chút vu vơ
Con khoe chữ viết trong trang vở
Mỉm cười mẹ giặt, trắng như mơ.
Những ngày còn mẹ, những ngày thơ
Nhớ sao cho xiết, nỗi mong chờ
Mẹ là sao sáng từng đêm tối
Soi lối con sang khắp bến bờ./.
CÁNH ĐỒNG QUÊ TÔI DẤU CŨ
Quê hương tôi, có cánh đồng bát ngát
Lúa hai mùa, tươi tốt nụ đơm bông
Hạt gạo trắng nuôi con người khôn lớn
Để bao đời, đất nẩy những mầm xuân.
Mớ phù sa, theo mưa nguồn đổ xuống
Chảy vô đồng, bồi lấp dấu hoang xưa
Từng thửa rộng, những tên người khai khẩn
Ruộng trăm năm, nối tiếp vạt trâu bừa.
Ngọn gió mát, dạt dào hương lúa chín
Lay mặt sông, nặng trĩu bóng con đò
Chiều dưới bến, bước chân về hối hả
Lượn trên không, xao xuyến cánh chim cò.
Ôi nhớ lắm, nơi đồng quê ngày đó
Tuổi thơ ngây, bắt dế lúc sương mờ
Sao quên được, vào những mùa giáp vụ
Theo Cha cày, đám ruộng buổi tinh mơ.
Quê hương ơi, từ xa xôi ngành ngọn
Nơi cho tôi, gửi trọn mớ ân tình
Đôi bàn chân, thuở bước trần trên đất
Vết thâm mờ, nhớ quá muốn hồi sinh
Đời đi qua, như mây ngàn vô định
Cánh đồng xưa, trong trí vẫn nguyên hình
Bát cơm trắng, gợi hương mùa lúa cũ
Bay theo hoài, mỗi buổi nắng bình minh.
DẤU CŨ
Người tìm đến, một lần không hẹn trước
Lúc quay đi, chẳng kịp nói câu gì
Ta ở lại, soi tìm trong đáy mắt
Thóang mơ hồ xác pháo buổi vu quy
Em còn đến, ru trái tim mộng mị
Đứng bên chiều suối tóc thổi lung lay
Và thỉnh thỏang, đêm về bao nhung nhớ
Tối tăm mờ cánh vạc mãi mê bay
Ta nghe thấy, em những lần trốn chạy
Nhưng hãy còn dấu vết mãi quanh đây
Như con sóng, giọt rì rào biển dậy
Sóng làm ta, lay động khắp phương nầy.
Thôi bỏ mặc, một mình đang cựa quậy
Giữa chiêm bao đùn đẩy với trăng sao
Mai em đến ta như làn gió thổi
Trên phiến đàn dội xuống nhịp xôn xao./.
Xem trang thơ về Huế của Phạm Bá Nhơn tại link dưới đây:
http://voque.org/index.php?option=com_content&task=view&id=437&Itemid=39