Joomla 1.7 NivoSlider developed by NewJoomlaTemplates in collaboration with best web hosting reviews and ratings.
Print

TRANG THƠ VỀ HUẾ - PHẠM BÁ NHƠN

Giới thiệu sáng tác mới về Huế của Nhà thơ Phạm Bá Nhơn.

 

chandung%20p[1].b.nhon

 

HẸN CÙNG VỚI HUẾ

 

                        Tôi sẽ quay về, thăm lại Cố đô

                        Ngắm bóng trăng thanh, nghe khúc Nam bằng

                        Tiếng sáo quyện, bên dòng Hương da diết

                        Bao ngày xa, phố cũ dáng mơ màng

 

                        Tạm biệt Huế, giữa mùa thu tuổi mộng

                        Suốt nữa đời lạc bước chốn ngàn phương

                        Lòng ôm ấp, hoài mong về cố xứ

                        Nhớ một người từ dạo mới yêu đương

 

                        Tôi sẽ trở về, tìm kỷ niệm xưa

                        Vỹ Dạ Đông Ba, qua những chiều mưa

                        Bên Đập Đá, Văn lâu hay Bến Ngự

                        Em ở nơi mô, từ đó đến chừ

 

                        Thương lắm con đò, neo đậu bến sông

                        Mãi ngóng chờ ai, trên nước phiêu bồng

                        Bóng dáng mẹ ngồi, ru đàn em nhỏ

                        Bao tháng ngày qua, lòng mỏi mòn trông

 

                        Huế ở lại, ôm đất trời thơ mộng

                        Để người đi, xao xuyến cố hương ơi

                        Em giọng nói, trên làn môi dịu ngọt

                        Chẳng nơi mô có được ở trên đời

 

                        Xin thầm hẹn, một ngày mai với Huế

                        Tôi sẽ về, ấp ủ mối tình quê

                        Bên bếp lửa, có cô em người chị

                        Huế yêu ơi! Vẫn còn đó câu thề.

                                                                         10.06.2008

 

IMG_3303.jpg
 

VỀ NGẮM HƯƠNG GIANG

 

                                    Ta về ngắm lại một dòng sông

                                    Nước vẫn trong xanh giữa mịt mùng

                                    Hương Giang soi bóng cầu Gia Hội

                                    Bến cũ trăng thanh chiếu mạn rồng

 

                                    Thuyền lướt nhịp nhàng xua tiếng động

                                    Say xưa giọng hát khúc Nam Bình

                                    Lung linh mặt nước miền Hương Ngự

                                    Ai thả đèn trôi cõi lặng thinh

                                   

                                    Cầu nối đôi bờ đưa em sang

                                    Nghiêng nghiêng chiếc nón dưới nắng vàng

                                    Gió ru lay nhẹ tà áo tím

                                    Để kẻ ngang sông chút ngỡ ngàng

 

                                    Khúc ruột một đời nước chảy qua

                                    Sông xanh tắm mát dãi sơn hà

                                    Phù sa góp nhặt nuôi hồn đất

                                    Còn mãi với người chẳng muốn xa.

                                                                             

05-05-2008.

 

                                                            VỀ HUẾ

                                   

Ai có ghé, xứ thần kinh thơ mộng

                                    Nhắn Huế xưa, tôi lại muốn quay về

                                    Vầng trăng cũ soi dòng Hương muôn thuở

                                    Khúc sáo lòng da diết nỗi đê mê

 

                                    Cùng lữ khách viếng thăm đền Thiên Mụ

                                    Phía xa mờ mây trắng núi non xanh

                                    Mùa ve hát trên cành thơm trái chín

                                    Tháp vương cao cho nòi giống an lành

 

                                    Trưa hóng gió bên đồi lăng Tự Đức

                                    Ngàn thông reo ru phiến đá chất chồng

                                    Nước hồ sen thấm buồn chân cổ mộ

                                    Mặt trời phơi pho tượng chốn hư không

 

                                    Phút lặng lẽ giữa Hoàng Cung lồng lộng

                                    Vẻ nguy nga tráng lệ bóng vương triều

                                    Bức trướng gỗ trăm năm mờ nét chạm

                                    Thành quách xưa thêm tuổi, phủ thêm rêu

 

                                    Đêm trăng sáng râm ran câu mái đẩy

                                    Bóng thuyền xuôi chở xuống điệu Nam Ai

                                    Sông Hương chảy thơ tuôn tràn nốt nhạc

                                    Vạt sương trời đắp nửa đỉnh Thiên Thai

 

                                    Thả nhịp bước trên đường về Vĩ Dạ

                                    Ngắm vườn xanh khóm trúc bóng che ngang

                                    Lòng tưởng nhớ một người thân quằn quại

                                    Ôm trăng nằm êm ái giữa thôn trang

 

                                    Yêu thương Huế cơn mưa dầm rét đậm

                                    Để bốn mùa hoa trái kết thành thơ

                                    Huế đẹp mãi với người đi kẻ đến

                                    Chung thủy, chân tình, ấp ủ trong mơ

                                                                                       11-05-2008.

   

CON ĐÒ SÔNG CŨ

 

                                    Đò ai rẽ sóng lướt qua ngang

                                    Giữa khúc sông xưa dáng dịu dàng

                                    Có chở tôi về sông bến đậu

                                    Để cùng soi mặt bóng Hương Giang

 

                                    Ngọn sào cắm đợi đêm trăng sáng

                                    Mái cổ chùa xa nép dưới sương

                                    Lung lay đôi mạn làn sóng vỗ

                                    Thổn thức hồi chuông giữa dặm trường

 

                                    Ghé bến kim Long nâng chén rượu

                                    Mơ màng chim ngắm bóng giai nhân

                                    Hàng cau duyên dáng vươn cao vút

                                    Che mát lang quân dạo cõi trần

 

                                    Đò gác mái chèo khách dừng chân

                                    Núi non thanh vắng nước trong ngần

                                    Buổi trưa hóng gió đồi Vọng Cảnh

                                    Xao xuyến bên bờ những nụ xuân

 

                                    Ngày ấy đò neo ngắm Đông Ba

                                    Chở theo vị ngọt bưởi Hương Trà

                                    Dáng ai ngồi giặt bên Đập Đá

                                    Để khách say lòng chẳng muốn xa

 

                                    Trưa sớm bên sông, đêm trên bến

                                    Nắng mưa đưa đẩy những mùa trôi

                                    Vơi đầy xuôi ngược theo dòng nước

                                    Đò vẫn hồn nhiên giữa đất trời

 

ngay%20xa%20hue[1]

 
PHẠM BÁ NHƠN VỚI KHUNG TRỜI MÂY TRẮNG
 

 


Khung trời mây trắng (Nhà Xuất bản Văn học xuất bản) của nhà thơ Phạm Bá Nhơn là bức tranh tự họa về cuộc đời không ít thăng trầm của anh Phạm Bá Nhơn sinh ra tại vùng đất nghèo Hải Lăng, Quảng Trị, một miền quê “ Thơm ngọn khói đồng tha thướt/ Khét lẹt gió Lào nắng rát thịt da”( Nhớ về Hải Lăng).

Có thể thấy, chủ đề xuyên suốt trong tập thơ Khung trời mây trắng của Phạm Bá Nhơn là nỗi lòng của một người con đi xa, luôn đau đáu dõi bóng về một quê nhà: “ Thơ ấu những lần ta đứng trông/ Mẹ về lúc chợ mới vừa đông/ Mùi hương bánh cốm bay qua gió/ Ngào ngạt hương quê sợi khói đồng”(Thương quê), và muốn trở về thăm xóm quê để “ Ngắm bầy trâu gặm cỏ trên đê/ Cánh diều căng gió chiều xanh biếc/ Vỗ cánh đàn chim tối kéo về” (Tôi muốn). Là nỗi nhớ, niềm thương và kính trọng các bậc sinh thành: “Như bóng mát trên đường trưa oan nghiệt/ Như cơn mưa trong nắng hạ oi nồng/ Như phù sa lặng lẽ giữa dòng sông/ Như tấm thân cò trên đồng lặn lội” (Mẹ) và “Cha sống cũng vì những đứa con/ Ngày đi mộng ước vẫn chưa tròn/ Hai vai nặng nợ đời cơm áo/ Năm tháng âm thầm những héo hon” (Cha). Là nỗi nhớ bạn bè: “Tôi vẫn là tôi của ngày xưa/ Những lần cạn chén mãi chưa vừa/ Quê ơi! Bạn cũ ai còn mất/ Xao xuyến lòng tôi những sớm trưa” (Nhớ bạn ). Và rất nhiều bài thơ của Phạm Bá Nhơn là một chút bâng khuâng về mối tình đầu e ấp, là nỗi xót xa khi người yêu đi lấy chồng, là niềm day dứt khi tình dang dở. Hãy nghe Phạm Bá Nhơn trải lòng mình qua những câu thơ:

Một bữa tình cờ em đi qua

Tôi thấy đất trời như nở hoa

Bước chân còn mãi theo năm tháng

Trong vắt tình tôi quá thật thà

(Giấc mộng đời)

Hoặc:

Ta mãi nhớ từng ngón tay mềm mại

Vẫn không quên rạng rỡ đoá môi cười

Đêm trở giấc ta âm thầm tìm lại

Những mùa xuân một thuở tuổi đôi mươi

(Không quên)

Và:

Anh vẫn thấy trên bờ môi thắm đỏ

Hương tình xưa thoang thoảng buổi ban đầu

(Hương tình xưa)

Thơ của Phạm Bá Nhơn không cầu kỳ, uốn éo câu chữ mà mộc mạc, đơn sơ và hồn hậu như con người anh. Phạm Bá Nhơn cũng có không ít câu thơ chắt lọc tinh tế: “ Ta mời người cuối đêm thu/ Lá muôn lá đổ sương mù mù xưa/ Với người rượu uống sao vừa/ Với ta còn với trăm mùa hoài mong (Hoài mong).

Phạm Bá Nhơn hiện là giám đốc một doanh nghiệp xây dựng ở tỉnh Bà Rịa-Vũng Tàu. Đây là tập thơ đầu tay của anh, nhưng là tiếng lòng của một con người đã “quá nửa đời phiêu bạt”. Khung trời mây trắng của Phạm Bá Nhơn đáng được bạn yêu thơ tìm đọc.

Lưu Trọng Phú

Báo Vũng  Tàu (18. 3. 2007)

                Xem trang thơ Phạm Bá Nhơn tại link:

                http://voque.org/index.php?option=com_content&task=view&id=428&Itemid=39 

 Copyright © 2008 - 2013 Võ Quê All rights reserved.