NHÀ THƠ MẠNH BÌNH
- Details
- Published Date
- Written by Võ Quê
- Hits: 5512
Giới thiệu nhà thơ Mạnh Bình, hội viên Hội VHNT Tiền Giang.
NGUYỄN MẠNH BÌNH
Người Kinh Bắc
khoảng xanhTặng em nhân ngày 6/7
Cổ kính hiện về
Từ mái ngói sậm màu
Thấp thoáng trong thẳm sâu
Những ô tò vò cửa sổ
Như những cặp mắt
Đăm đắm nhìn khoảng sân trường
Thâm nghiêm cội cành cổ thụ
Thời gian phủ bóng nghiêng che...
.
Một khoảng xanh
Giữa lòng thành phố
Nơi những cặp cu cườm về gù chào gió sớm
Nơi con chim chìa vôi chao cánh tiễn nắng chiều
.
Mùa gió chướng
Lim rim rơi rơi muôn cánh hoa vàng
Mùa ve ngân
Phượng cháy bừng lửa trong mưa hạ
Thu sang ô môi tím hồng
Đông đến táng bàng tía đỏ...
.
Khoảng sân trường
Bảng màu kỳ ảo theo mùa
Hơn trăm năm rồi gởi vào nỗi nhớ
Sâu thẳm nghĩa tình bao thế hệ học sinh
Mỹ Tho ngày 5/11/2008
(Bài đăng trong đặc san 130 năm Ngày thành lập trường THPT NĐC)
hạt cầu vồng 2
Có thật mình yêu nhau không?..
Có thật mình quên nhau không?..
Mỗi câu một dòng mặn chát!
Đã cháy giữa mênh mông hoang mạc
Đã chắt ngọt ngào trong trùng trùng sóng khát
Nay non cùng xô biển tận vì đâu?Đêm thẳm sâu
Tiếng vọng từ hư vô...
Không có cuống lá vàng nào cho mùa níu lại
Vườn Địa Đàng xa ngái
Một lỡ làng, hai vụng dại vì yêu!Ảo ảnh thơ ngây người hỏi
Hư không ngơ ngẩn ai tìm
Một kiếp người, mai ngoái lại
Đường trần lạnh buốt con tim...Có thật duyên trong kiếp này?..
Có thật tái sinh tình mộng?..
Một đá nghĩ mình đang sống,
Một ghềnh dốc cạn dòng yêu...
xanh biếc
Quanh co lượn nâu đèo xám dốc
Tìm hư không chiều mờ mang mang
Chợt lặng ngước bên kia đồi cụm lửa
Cháy bùng trong hoang vắng: Bông Trang..Em trinh trắng dáng thiền vườn chùa vắng
Em vàng mơ hình hoang phế hàng hàng
Hoàng hôn bỗng giật mình tía đỏ
Trong mắt anh xanh biếc: Hoa Trang!
20.4.2008
yêu...
Tình yêu như là lá
Phiến xanh hướng lên trời
Phiến tơ non hướng đất
Chọn dấu nằm chơi vơi...
.
Tình yêu như đá cuộiBao nước mắt mài mòn
Trơ lì cho người ngắm
Sắc nhọn còn trong tim
thiên thai
Con đường lẩn vào trong mây
Dáng nàng tựa như sương khói
Hàng cây sững sờ lá gội
Thảm vàng nhẹ cuốn gót senKhoảng trời ắng bặt tiếng chim
Hoa chỉ còn màu mắt biếc
Lá xếp cánh nằm thiêm thiếp
Nắng nghiêng tóc sáng bồng bềnh...Làm sao nhận được mùi hương
Cỏ xanh chỉ toàn trinh nữ
Làm sao nhận được mặt người
Động đã khép vào quá khứ
Thôi đành xuôi dòng lữ thứ
Trần gian dâu bể nhuốm màu...Ai ngang qua Suối Hoa Đào
Hiểu thấu nỗi lòng Từ Thức
khúc giao mùa
Hai tay nâng cánh mai vàng
Em cùng xuân đến mênh mang đất trời
Giọt tình ngọt lịm bờ môi
Vừng đông rạng ửng chiếu ngoài song thưa
Chao nghiêng cánh én giao mùa
Long lanh tia nắng hạt mưa xuân thì
Gió Xuân nâng khúc tình si
Xiết vòng yêu, chớp hàng mi...em về!
trăng 17
Con sóng nhoài vào bờ cát
Phủ tràn màu tím hoàng hôn
Hàng đáy giăng giăng gió lộng
Duyềnh lên ngực biển phập phồng...Ngày ấy trăng vừa 17
Vít cong rủ ngọn tre làng
Vạn ánh men vàng reo rắc
Gạch lát nghiêng đường anh sang...Ngày ấy em vừa 17
Áo nâu nhu nhú chũm cau
Giếng thơi chao gàu kéo nước
Trăng tan...lúng liếng xôn xaoĐêm nay lại trăng 17
Biển nghiêng sóng sánh ánh vàng
Vạt tóc mây mềm gió thổi
Trôi về thuở ấy nao nao..
Mạnh Bình